Thiên Kim Danh Y

Chương 184

Nghe xong, Tô Liên Y đã hiểu rõ mọi chuyện. Tiên Cơ thật đáng thương, sống trong thế giới trọng nam khinh nữ, lại không người thân nương tựa, như cánh bèo trôi dạt khắp nơi. May mà còn gặp được người thật lòng, nhưng lại phải chịu cảnh bị gia tộc chàng trói buộc.

“Ngươi đã từng nghĩ đến chuyện rời Túy Tiên Lâu để gây dựng sự nghiệp chưa? Như ta đây.” Tô Liên Y nghĩ đơn giản, nàng làm được, thì những nữ nhân khác cũng có thể làm được.

Tiên Cơ khẽ cười gượng: “Tô cô nương chớ đùa. Ngươi là người thế nào chứ? Chưa nói nữ tử có thể sánh bằng hay không, mà ngay cả nam nhân cũng hiếm ai được như ngươi. Ta không biết về y dược, chẳng rành về sắt thép, lại không có những ý tưởng kỳ lạ như ngươi. Dù có mở quán rượu thì cũng phải lộ diện, cùng lắm ta chỉ có thể mở một xưởng thêu nho nhỏ. Nhưng giờ xưởng thêu nhiều vô kể, chưa nói có kiếm được hay không, mà dù có kiếm được, so với món nợ khổng lồ ta mang với Tiêu gia thì cũng chỉ như muối bỏ biển.”

Tô Liên Y nghe vậy, cũng thầm gật gù. Nàng biết bản thân không phải “tài giỏi hơn người” đến mức siêu phàm, mà là nàng thắng nhờ vốn kiến thức hiện đại, những thứ mà người thời này chưa từng nghĩ đến.

Tô  Liên Y khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tiên Cơ, bốn mắt nhìn nhau.

“Tiên Cơ cô nương, ngươi có muốn… gia nhập Xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương của ta không?”

Tiên Cơ sững người: “Thần Tiên Phương?”

Tô Liên Y mỉm cười gật đầu. Đây cũng là ý tưởng vừa nảy ra trong đầu nàng: “Mỹ phẩm Thần Tiên Phương của ta đang chuẩn bị mở rộng sản xuất. Ta cần một người quản sự có tầm nhìn và khả năng điều phối. Tiên Cơ cô nương vốn nổi tiếng thông minh tài hoa, hơn nữa vừa rồi nghe nói ngươi xuất thân nhà buôn, chắc hẳn cũng có năng khiếu kinh doanh. Vậy… ngươi có nguyện ý đến xưởng mỹ phẩm của ta làm quản sự không?”

Tiêu Đam nghe vậy thì mừng rỡ. Ở nước Loan, đa số phụ nữ chỉ ở nhà tề gia nội trợ, rất ít người ra ngoài làm việc, mà việc dành cho nữ nhân cũng chẳng mấy. Ngoài tiệm thêu và thanh lâu, thì xưởng mỹ phẩm của Tô Liên Y gần như là nơi duy nhất tuyển dụng nhiều nữ công.

Ban đầu hắn chỉ đến than thở với Tô Liên Y, kiểu “chết thì liều cứu” để tìm giúp Tiên Cơ một đường lui, không ngờ lại “vô tâm trồng liễu, liễu lại xanh”, thật sự tìm được cho nàng một công việc đàng hoàng.

Tiên Cơ cũng kinh ngạc vô cùng, đôi mắt đẹp mở to, nhìn Tô Liên Y với ánh mắt đã khác hẳn.

Tô Liên Y ung dung nhấp một ngụm trà, đợi hai người bên kia bình tĩnh lại mới chậm rãi nói:

“Công việc ở xưởng rất bận rộn, sắp tới còn muốn mở rộng sản xuất, áp lực chắc sẽ không nhỏ…”

“Không sao, Tô cô nương, ta không sợ khổ.” Tiên Cơ vội vàng đáp: “Ta chưa từng là cô nương yếu ớt được nuông chiều, điểm này ngươi có thể yên tâm.”

Tô Liên Y gật đầu: “Còn một điều nữa, lương ở xưởng sẽ khá cao, nhưng so với số bạc ngươi kiếm được khi làm hoa khôi ở Túy Tiên Lâu thì sẽ ít hơn nhiều.”

Tiên Cơ lắc đầu: “Ta chưa bao giờ coi trọng tiền bạc. Nợ của Tiêu gia, ta sẽ trả, có một lượng trả một lượng, có mười lượng trả mười lượng. Dù cả đời cũng sẽ từ từ trả hết. Cho nên… ta… ta…” Giọng nàng run lên vì vui mừng.

Từ lâu nàng đã muốn rời khỏi Túy Tiên Lâu, chỉ là không tìm được đường. Ngoài cầm – kỳ – thư – họa ra, nàng chẳng có sở trường nào khác, cũng không muốn tiếp tục tiêu tiền của Tiêu Đam. Điều nàng mong hơn hết là một chỗ đứng có thể giữ được lòng tự trọng.

Tô Liên Y khẽ bật cười: “Tiên Cơ cô nương, đừng vội, ta còn chưa nói hết.” Nàng tự tay rót cho Tiên Cơ một chén trà: “Lương sẽ tính theo hiệu quả công việc. Ta mời quản sự mới chính là để mở rộng sản xuất và tiêu thụ. Chỉ cần trong điều kiện đảm bảo chất lượng, ngươi mở rộng được bao nhiêu sản lượng và doanh số, đó chính là thành tích của ngươi. Thành tích càng cao, lương càng nhiều, ngược lại thì ít.”

Tiên Cơ mừng như muốn khóc. Tất cả sự bình thản, u buồn, nặng nề trước đó đều tan biến. Giờ trong đầu nàng chỉ còn một ý nghĩ, nhất định phải có được công việc này, phát huy hết tài năng, thoát khỏi cảnh ngày ngày gượng cười ở thanh lâu, sống không chút tôn nghiêm.

“Tô cô nương, ngươi cứ yên tâm, Tiên Cơ nhất định làm được.” Tiêu Đam cũng hớn hở chen vào: “Ngươi không biết đâu, tiệm nhỏ của ta cả trăm năm cũng chẳng ai quản, nhà ta cũng mặc kệ. Vậy mà nó không lỗ vốn đều nhờ Tiên Cơ cả. Sổ sách với mọi việc đều do nàng lo hết.”

Tô Liên Y khẽ thở dài: “Vậy còn ngươi, đã làm được gì?”

Tiêu Đam bị hỏi thì hơi xấu hổ, cúi đầu gãi gáy: “Ta… ta chỉ mỗi ngày nghĩ cách làm Tiên Cơ vui thôi.”

Tô Liên Y vừa buồn cười vừa bất lực, lại chợt nhớ đến chuyện “cú” đưa thư đêm, quay sang hắn nói: “Tiêu gia, vụ ‘Cú đêm đưa thư’ của ngươi đã cứu vô số bá tánh, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.”

Tiêu Đam đỏ mặt: “Tô cô nương lại chọc ta nữa rồi. Chuyện lấy lòng một cô nương, sao lại thành ra cứu được vô số dân?”

Tiên Cơ cũng nghĩ Tô Liên Y đang trêu hắn, khẽ che miệng cười.

Thật ra câu nói vừa rồi của Tô Liên Y không phải để trêu chọc, mà là lời cảm kích chân thành.

Nếu không có chuyện Tiêu Đam dùng “sơn ca đưa thư”, thì làm gì có chuyện Vân Phi Tuân nghĩ ra “cú đêm” đưa thư? Nếu không phải Vân Phi Tuân không kiếm được chim sơn ca, buộc phải huấn luyện cú mèo, thì làm sao xảy ra chuyện cú mèo của thành Hoài Tĩnh bay vào thành trong đêm để đưa tin khẩn, khiến dư luận thành Hoài Tĩnh rối loạn, buộc Huyền quốc không dám khởi binh, nhờ vậy mà giành được cho Loan Quốc một khoảng thời gian quý báu?

Nghĩ tới nghĩ lui, công lớn nhất chẳng phải ai khác, chính là Tiêu Đam.

Số mệnh thật kỳ diệu, từng mắt xích nối nhau, thiếu bất kỳ khâu nào thì sự việc cũng sẽ không phát triển tới bước này.

Ngay khoảnh khắc này, Tô Liên Y không kìm được nghĩ: Chẳng lẽ việc nàng xuyên không tới đây, cũng là một phần trong sợi dây số mệnh kỳ lạ đó?

Sau đó, Tô Liên Y và Tiên Cơ lại trò chuyện thêm một lúc, mới ngạc nhiên phát hiện: Tiên Cơ bề ngoài tưởng như cao ngạo, lạnh lùng, nhưng thực chất sắc sảo, nhạy bén, có hiểu biết sâu sắc về tâm lý con người, lại có những nhận định độc đáo về thương trường.

Có thể nói, Tô Liên Y quả là nhặt được báu vật. Kiến thức hiện tại của Tiên Cơ không hề kém quản sự hạng nhất là Kiều Lục; nếu sau này được rèn giũa thêm, chắc chắn năng lực của nàng sẽ chỉ có hơn chứ không kém.

Không ngờ, nhờ một cơn “thiện tâm” bộc phát, Tô Liên Y lại thu nhận được một nữ tướng thương nghiệp. Về sau, dưới sự dẫn dắt của Tiên Cơ, Thần Tiên Phương đã tạo nên thành tựu khiến cả thiên hạ phải ngưỡng mộ suốt hàng chục năm.

Vài năm sau, Tiên Cơ dùng chính năng lực của mình gả vào Tiêu gia làm chính thất. Tiêu Đam vốn là độc tử, lại chẳng có chút thiên phú thương nghiệp, thế là Tiên Cơ trở thành trụ cột chống đỡ toàn bộ cơ nghiệp Tiêu gia. Nhưng đó là chuyện của sau này.

Đã quyết định đi theo Tô Liên Y, Tiên Cơ lập tức sai ba tỳ nữ vào phòng. Hai người giúp nàng thu dọn hành trang, một người thì đi gọi mụ tú bà tên Hoa Mama đến.

Hoa Mama nghe tin vội vã tới. Chưa kịp làm quen lấy lòng Tô Liên Y thì đã nhận ngay tin sét đánh ngang tai, “cây hái tiền” của Túy Tiên Lâu, Tiên Cơ, muốn rời đi.

Dĩ nhiên tú bà không vui chút nào.

“Này Tiên Cơ cô nương, tuy ngươi đã được chuộc thân, nhưng cũng không phải muốn đi là đi ngay được.” Hoa Mama hừ lạnh, chặn ngay trước cửa.

Tiên Cơ vốn đã hận bà ta từ lâu, kẻ này không ít lần moi bạc của Tiêu gia:

“Hoa Mama, Tiêu gia đã chuộc thân cho ta, khế ước bán thân ở trong tay ta. Ta ở lại cũng là giúp bà kiếm tiền, giờ ta đi là tự do của ta, bà không có lý do giữ lại.”

Hoa Mama là hạng người thấy tiền sáng mắt, khà khà cười một hồi rồi nói: “Tiên Cơ, từ lúc được chuộc thân đến nay đã một năm, ngươi ăn ở trong Túy Tiên Lâu, chẳng lẽ mấy thứ đó không phải tiền sao? Phòng ngươi ở là tốt nhất, đồ ăn mỗi ngày cũng là tốt nhất. Dù là khách đ**m thì cũng phải trả tiền, đúng không?”

Tiêu Đam giận dữ: “Hoa Mama, bà đừng được voi đòi tiên! Tiên Cơ kiếm được đều trích một phần đưa cho bà, chẳng lẽ số bạc đó là cho không bà chắc?”

Hoa Mama hừ một tiếng: “Chuyện nào ra chuyện đó. Từ trước đến nay chưa nói rõ khoản tiền đó thuộc về ai, ở đây ta nói là phải nghe.”

Tiên Cơ tức đến run người, thầm nghĩ sau này nếu nàng có thể vùng lên, nhất định sẽ đấu với mụ tú bà này đến cùng.

Lúc trước Tiên Cơ đã nói rõ bản chất của Hoa Mama, ham tiền hơn mạng, giờ lại thấy thêm sự trơ trẽn của bà ta.

“Vị Hoa Mama đây, chúng ta đều là người buôn bán, vậy hãy dùng cách của thương nhân mà nói chuyện. Bà và Tiên Cơ cô nương có giấy tờ, chứng từ giao dịch gì không?” Tô Liên Y lên tiếng.

Mọi người đều sững lại, chứng từ?

Tiêu Đam bừng tỉnh, vui mừng, vỗ bàn cái “đốp”: “Đúng, chứng từ đâu?”

Hoa Mama hừ lạnh: “Cần gì chứng từ? Cả Túy Tiên Lâu này bao nhiêu người, ai cũng thấy cả.”

Tô Liên Y khẽ mỉm cười: “Nếu Tiên Cơ cô nương không chịu trả tiền, bà định làm gì? Giam nàng lại không cho đi ư? Đừng quên, nơi này là đất kinh kỳ, dưới chân Thiên tử, có pháp luật quản lý.”

Hoa Mama không ngờ Tô Liên Y lại xen vào, liền cười khẩy: “Pháp luật thì cũng phải nói lý lẽ chứ? Ta không sợ, cùng lắm đi gặp quan, tìm huyện thái gia phân xử.”

Tô Liên Y chỉ khẽ lắc đầu, giọng vừa bất lực vừa mỉa mai: “Bà là người có hiểu biết, hẳn cũng rõ, quan phủ xử án phải dựa vào nhân chứng và vật chứng. Vật chứng, bà không có; nhân chứng, bà cũng chẳng có gì thuyết phục. Bởi lẽ, mấy ‘nhân chứng’ bà nói đều là các cô nương dưới tay bà, họ nghe lời bà, bà nghĩ quan lớn sẽ tin sao?”

Hoa Mama hơi sững lại, rồi hạ giọng: “Tô cô nương, đây là chuyện của Túy Tiên Lâu chúng ta, chẳng liên quan gì đến ngươi…”

Tô Liên Y bỗng bật cười lạnh: “Tiên Cơ giờ là người của ta, là quản sự mới của xưởng mỹ phẩm Thần Tiên Phương. Bà giam nàng chẳng khác nào đối đầu với Tô Liên Y ta. Bà chắc là muốn gây thù với ta chứ?” Nụ cười nàng vẫn nhẹ nhàng, nhưng khí thế lại khiến người ta rợn sống lưng, như có luồng hàn khí xuyên thấu vào tim. 

Hoa Mama cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nghiêng đầu cười nhạt: “Tô cô nương đang dọa ta đấy à?”

“Có phải dọa hay không, trong lòng bà tự rõ. Khách quen của bà nhiều, e rằng không ít người cũng hợp tác làm ăn với ta. Ta không nói suông, một khi đã nói sẽ làm. Nếu bà chỉ dựa vào nhân chứng là mấy cô nương, thì ta cũng có nhân chứng, chính là các vị khách đó của bà.”

Hoa Mama lập tức biến sắc, nuốt khan một ngụm nước bọt.

Tô Liên Y tiếp lời, giọng càng lạnh hơn: “Con người ai cũng vì lợi mà sống. Các cô nương của bà không dám đắc tội vì bị bà nắm mạng. Nhưng khách của bà thì khác, bà không có gì ràng buộc họ, còn ta thì có thể cho họ lợi ích. Thử hỏi… cuối cùng họ sẽ đứng về phía ta hay phía bà?”

Hoa Mama hừ lạnh: “Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc? Lúc ta tung hoành thiên hạ, ngươi còn đang uống sữa! Cùng lắm ra công đường, xem ai thắng!” Trong lòng bà ta tính toán rất đơn giản, thắng thì kiếm được bạc, thua thì cùng lắm thả Tiên Cơ, chẳng mất gì.

Tiên Cơ tức đến run cả người, cắn chặt răng nhưng không nghĩ ra cách.

Tiêu Đam ôm nàng vào lòng, trong đầu lại nghĩ hay là bỏ ra một khoản lớn, mua lại toàn bộ Túy Tiên Lâu cho hả giận. Tiêu gia vốn giàu có đến mức người ngoài khó tưởng tượng, thế lực ở kinh thành cũng không thể xem thường.

Tô Liên Y đã sớm đoán được ý đồ của Hoa Mama, bèn nói thẳng: “Được, chúng ta ra công đường. Chỉ có điều, ta muốn Tiên Cơ tự đánh trống kêu oan.”

Hoa Mama ngẩn ra: “Nàng ta thì có gì mà oan?”

Ánh mắt Tô Liên Y lóe lên tia sắc lạnh: “Tiên Cơ sẽ tố cáo bà tội giam giữ trái phép phụ nữ nhà lành. Nếu tội danh thành lập, theo luật Loan Quốc, sẽ bị phạt nặng và ngồi tù năm năm.”

Hoa Mama hoảng hốt: “Tô Liên Y, ngươi ăn nói bậy bạ! Ta khi nào giam giữ lương gia phụ nữ? Tiên Cơ thì tính là cô nương nhà lành gì chứ?”

“Nàng ấy đã được chuộc thân, là người tự do, chính là cô nương nhà lành. Còn việc bà có giam giữ hay không…” Tô Liên Y lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù sao cũng chẳng có bằng chứng vật chứng, chỉ dựa vào lời người làm chứng. Đến lúc đó cứ xem vận may, xem các ‘ân khách’ của bà sẽ đứng về phía một bà chủ thanh lâu đã qua tay vạn người, hay đứng về phía đối tác làm ăn của ta.”

Cục diện bất ngờ xoay chuyển, nghiêng hẳn về phía Tô Liên Y. Lần này, phía Tô Liên Y gần như chắc thắng không thua, thắng thì Hoa Mama bị phạt tiền và ngồi tù; thua thì cũng chỉ coi như kiện không thành, bản thân chẳng mất gì.

Hoa Mama chỉ tay vào mũi Tô Liên Y, ngón tay run rẩy: “Ngươi… ngươi… Tô Liên Y, ngươi… không phải người tốt!”

Tô Liên Y bật cười: “Ta chưa từng nói mình là người tốt. Nhưng bị một mụ tú bà ép gái làm kỹ mà chê là ‘không tốt’, thì hôm nay ta quả thật lấy làm vinh hạnh.”

Nói xong, nàng không thèm để ý đến mụ tú bà nữa, quay sang Tiên Cơ: “Đi thôi, đến huyện nha gõ trống kêu oan, càng khóc thảm càng tốt.”

Tiên Cơ mỉm cười dịu dàng, khẽ cúi người thi lễ: “Xin cô nương yên tâm, nô gia rất giỏi diễn trò.”

Hoa Mama biến sắc, không dám ngăn cản nữa. Dù sao Tô Liên Y và Tiêu Thiếu Gia, bà ta đều không dám đắc tội.

Tô Liên Y thấy Hoa Mama vẫn đứng ngẩn ra đó, lại cố ý nói: “Hoa mâm, mau theo cho kịp. À, ta tốt bụng nhắc bà mang theo nhiều bạc một chút, thuê trạng sư các thứ đều tốn tiền. Tô Liên Y ta đây không thiếu, dự định thuê chừng trăm vị cho rôm rả, bà ít nhất cũng phải thuê bảy tám chục vị chứ?” Nói xong, nàng dẫn Tiên Cơ và mọi người rời khỏi.

Đối phó với loại người vô lý, thì càng phải vô lý hơn!

Kết quả thì sao? Tất nhiên Hoa Mama biết mình đuối lý, không dám làm càn. Loại người này vốn luôn “mềm nắn rắn buông”, đối phương yếu thì nghĩ là dễ bắt nạt, đối phương mạnh thì lại sợ khiếp vía.

Thanh lâu nào cũng có hậu thuẫn, Túy Tiên Lâu cũng vậy. Sau đó, Hoa Mama báo cáo với ông chủ phía sau, liền bị mắng một trận tơi bời, Tô Liên Y, há phải hạng người ngươi có thể động tới?

Mọi việc qua đi, Tiên Cơ được tự do, trở thành quản sự mới của xưởng mỹ phẩm.

Thoáng cái mười lăm ngày trôi qua, Luan Quốc đón song hỷ. Quân Đông chinh và quân Nam chinh cùng lúc thắng trận.

Tô Liên Y nhận được tin, cũng mừng rỡ khôn xiết. Mùa xuân đã đến, băng tuyết dần tan, làn gió thổi qua cũng mang hơi ấm.

Tô Liên Y ngước nhìn về phương Đông: “Phi Tuân, ngươi vẫn bình an chứ?”

Bình Luận (0)
Comment