Trên đường có vài chỗ lầy lội. Mùa xuân thật kỳ diệu, mấy hôm trước còn chưa thấy bóng dáng, vậy mà mấy hôm nay lại như đột ngột ập đến. Băng trên sông dần tan, tuyết đọng cũng chảy, ngay cả làn gió thổi tới cũng không còn buốt giá nữa.
Chiếc xe ngựa màu đen dừng lại trước cổng phủ Tô gia. Tô Liên Y vội vàng nhảy xuống xe, không buồn để ý đến đám hạ nhân đang cúi người chào hỏi, nhanh chân đi thẳng về viện của Sơ Huỳnh, muốn đem tin tốt vừa nhận được báo cho nàng.
Hạ Sơ Huỳnh lúc này đang chơi đùa với Hy Đồng. Hy Đồng đã mọc hai chiếc răng nhỏ, bắt đầu bập bẹ tập nói, giọng non nớt đáng yêu vô cùng.
Tô Liên Y bước vào, hai nha hoàn vội vàng cúi người chào. Tô Liên Y chẳng buồn chơi với “con trai nuôi” của mình, liền bảo nha hoàn bế Hy Đồng ra ngoài, nói mình có chuyện gấp cần bàn với Sơ Huỳnh.
Sơ Huỳnh hơi tò mò, chuyện gì mà khiến Liên Y vội vàng đến vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt nàng còn như là tin vui. Không nhịn được mỉm cười hỏi: “Có chuyện vui lớn gì sao?”
Đợi nha hoàn lui ra, Tô Liên Y đứng dậy chắc chắn rằng bên ngoài không có ai, rồi đóng cửa bước vào, khuôn mặt tràn đầy vui mừng: “Có chứ! Chiến loạn kết thúc rồi, quân Đông chinh và quân Nam chinh đại thắng. Từ nay Loan Quốc sẽ yên bình.” Thế này chẳng phải chuyện vui lớn hay sao?
Quả nhiên, Sơ Huỳnh nghe vậy cũng rất vui: “Thật sao? Tốt quá! Cuối cùng cũng có thể trở về rồi.” Tuy nơi này cũng tốt, nhưng dù sao kinh thành mới là nhà nàng.
Tô Liên Y bông đùa: “Sao thế, ở huyện Nhạc Vọng này ta đối xử tệ với ngươi lắm à, mà nóng lòng muốn về kinh thế?”
Sơ Huỳnh liếc nàng một cái, làm bộ trách yêu: “Ngươi nói gì thế? Ngươi còn sắp giao cả căn nhà này cho ta rồi, nói gì đến thiệt thòi.”
Vì quá xúc động, sống mũi nàng hơi cay cay: “Dân gian nói chẳng sai, ‘nhà mình vẫn là tốt nhất’.”
Tô Liên Y bật cười: “Đừng nói như thể tội nghiệp vậy. Nếu chỗ ta là ‘nhà vàng nhà bạc’ thì chỗ ngươi chẳng phải ‘nhà kim cương’ à? Ngươi định dùng phủ công chúa xa hoa của mình để dìm ta chắc?”
Hai người vì cái chữ “nhà” mà vừa cười vừa trêu nhau. Một người là trưởng công chúa cao cao tại thượng của Loan Quốc, người kia là nữ thương gia mới nổi tiếng lẫy lừng trên thương trường, vậy mà trong căn phòng nhỏ này lại như hai cô gái hàng xóm bình thường, vui đùa ríu rít.
Đấu miệng chọc ghẹo một hồi, cả hai đều mồm mép sắc bén ngang nhau, không phân thắng bại, rồi lại phá lên cười.
Tô Liên Y chưa bao giờ “cãi” với ai như thế, đây là lần đầu tiên được thoải mái đến vậy, cảm giác vui thật. Nàng cười đến chảy cả nước mắt, đưa tay lau khoé mắt, ngẩng lên thì thấy làn da vàng úa của Sơ Huỳnh.
Nghe Sơ Huỳnh nói, đây là một loại chất hoá trang bí mật, bôi lên da gặp nước không trôi, chỉ có thể tẩy bằng loại dầu điều chế từ thảo dược đặc biệt. Tất nhiên, cũng không phải vĩnh viễn, màu sẽ phai theo thời gian, muốn duy trì thì phải bôi lại định kỳ.
Tô Liên Y từng thấy Sơ Huỳnh bôi thứ này, trong lòng đoán nó giống sơn acrylic hoặc loại mỹ phẩm chống nước, còn muốn “tẩy trang” thì phải dùng dầu.
“Da ngươi dùng thứ này hơn một năm rồi, chắc cũng tổn hại không ít. Giờ chiến tranh kết thúc rồi, hãy gỡ lớp hoá trang này đi, tranh thủ dưỡng lại làn da. Nghĩ mà xem, ngay cả khi đại thắng, huynh đệ Vân gia cũng sẽ phải về kinh trước rồi mới quay lại huyện Nhạc Vọng. Ít nhất cũng phải hơn một tháng nữa mới tới.” Tô Liên Y nói.
Sơ Huỳnh hơi đỏ mặt, trong lòng cũng mong đợi: “Được.”
Tô Liên Y nghĩ tới vị đại tướng quân Kim Bằng danh tiếng lẫy lừng Vân Phi Dương, trong lòng thấy thương cho Sơ Huỳnh. Nhưng thấy nàng vẫn tươi cười như không hề có chút bi thương nào, nàng cũng yên tâm hơn.
Dù sao đi nữa, người có nguyên tắc “một vợ một chồng” gần như bệnh cố chấp là nàng. Một người đến từ hiện đại, còn phụ nữ thời cổ, e là sớm đã quen với chuyện một chồng nhiều vợ rồi.
Thực ra, điều mà Tô Liên Y chưa biết là Sơ Huỳnh không bộc lộ cảm xúc chỉ là vì không muốn nàng lo lắng mà thôi. Trong lòng nàng gợn sóng thế nào, chỉ có chính nàng rõ.
…
Sơ Huỳnh kê ra một phương thuốc, Tô Liên Y liền đưa đơn cho gia nhân đi ngay đến hiệu thuốc bốc về, rồi tự tay nghiền và điều chế. Thứ dầu thuốc ấy đen sì sì, nhưng lại có một mùi thảo dược rất đặc biệt, khiến Tô Liên Y hoài nghi không biết nó có thật sự hiệu nghiệm hay không.
Trong phòng của Sơ Huỳnh, các nha hoàn mang vào rất nhiều nước nóng, lại khiêng từ phòng khác đến hai chiếc lò sưởi, đồng loạt nhóm lửa, khiến căn phòng lập tức ấm hẳn lên, mặc đồ mùa đông cũng cảm thấy nóng.
Sơ Huỳnh cởi bỏ y phục. Gần một năm qua, thân hình sưng phù khi mang thai đã sớm biến mất. Thêm vào đó, vì sinh con khi tuổi còn trẻ, thân thể nàng đã hoàn toàn khôi phục, đường cong mềm mại, ngay cả một người phụ nữ như Tô Liên Y cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Chỉ tiếc là…
Trên bụng phẳng và săn chắc của Hạ Sơ Huỳnh lại có một vết sẹo chói mắt: rất to, rất dài, rất xấu, hơi xiêu vẹo. Trên cơ thể nàng, nó chẳng khác nào một vết rạn nứt xé ngang một khối bạch ngọc hoàn mỹ.
Tô Liên Y vô cùng hối hận, lúc trước đáng lẽ nàng phải cẩn thận hơn, cố gắng để vết mổ trông gọn gàng đẹp mắt. Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn. Khi ấy tình thế nguy cấp, sống còn còn chưa biết, làm sao nàng có thể nghĩ đến chuyện thẩm mỹ?
Sơ Huỳnh bắt gặp ánh mắt đầy áy náy của Tô Liên Y, liền khẽ cười: “Dù Hy Đồng là con trai, nhưng nếu có một ngày nào đó, ta cũng sẽ để nó nhìn thấy vết sẹo này, để nó nhớ rằng mạng sống của nó là do nghĩa mẫu Liên Y ban tặng.”
Tô Liên Y thở dài bất lực, để Sơ Huỳnh nằm sấp xuống, bôi thuốc dầu lên tay mình rồi đích thân giúp nàng gỡ bỏ lớp hóa trang trên lưng: “Hy Đồng cảm kích ta làm gì? Người nó phải cảm kích là người mẹ vĩ đại của nó.”
Nói đến đây, nàng dừng một chút, rồi tiếp: “Ngươi đừng quá lo, vết sẹo trên bụng ta sẽ tìm cách xử lý. Dù không thể xóa hẳn, nhưng cũng có thể làm mờ đi nhiều.”
Thứ dầu ấy quả nhiên rất hiệu nghiệm. Sau khi bôi, lớp hóa trang trên lưng Sơ Huỳnh rơi ra khá nhiều, để lộ làn da trắng mịn. Nhưng ngay cả như vậy, cũng phải dùng đến hai lượt dầu mới hoàn toàn tẩy sạch.
Sau khi gỡ bỏ lớp da hóa trang trở nên tái nhợt, khô ráp, lỗ chân lông to. Điều này cũng dễ hiểu, chứ đừng nói là loại hóa trang “mạnh tay” này, ngay cả nếu một người suốt ngày bôi phấn nền chống nước liên tục 24 giờ suốt một năm, thì làn da cũng sẽ bị tàn phá tệ hại.
Hạ Sơ Huỳnh bắt chéo hai cánh tay mảnh mai trước ngực, cằm nhỏ tì lên cánh tay, khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười vô tư: “Sợ gì chứ? Với thân phận của ta và sự tồn tại của Hy Đồng, ta không thể nào thành thê bị bỏ.”
Tô Liên Y ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nàng rất muốn bảo rằng, dù không bị bỏ, nếu không có tình yêu, người phụ nữ trong cuộc hôn nhân ấy rốt cuộc là gì?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói. Thôi vậy, đôi khi ngu muội cũng là một cách tự bảo vệ bản thân. So với việc sống mà tâm như gương sáng rồi đau khổ, thì thà ngu ngơ tự dối mình còn hơn. Giống như người chưa từng biết hạnh phúc, chỉ cần trong khổ đau tìm được chút niềm vui nhỏ nhoi cũng đủ mãn nguyện rồi.
“Lưng xong rồi, còn chỗ khác có cần ta giúp không?” Tô Liên Y hỏi.
Sơ Huỳnh lắc đầu: “Không cần, những chỗ ta nhìn thấy thì tự làm được.”
Không phải vì xấu hổ, trước đây lúc nào nàng cũng có cung nữ hầu hạ, từ tắm rửa đến đi vệ sinh, dù toàn thân tr*n tr** trước mặt nữ nhân khác nàng cũng chẳng thấy khó xử. Chỉ là, nàng không muốn để Tô Liên Y phải làm công việc hầu hạ mà thôi.
Tô Liên Y bèn coi như nàng ngại, đi sang bàn bên cạnh, cầm quyển sổ thu chi nội viện Tô gia mà Sơ Huỳnh còn chưa xem xong, cúi đầu đọc, cố gắng không ngẩng lên nhìn nàng.
Một nén hương trôi qua, lớp hoá trang giả trên người Sơ Huỳnh đã được gỡ bỏ hoàn toàn. Nàng khoác qua vài lớp quần áo đơn giản, rồi bắt đầu tập trung xử lý lớp hoá trang trên mặt, cổ và tay.
Bởi ba vị trí này thường xuyên lộ ra ngoài, nên lớp hoá trang bôi rất dày; mất không ít công sức mới có thể gỡ sạch hoàn toàn.
Lúc này, Tô Liên Y đã đọc xong toàn bộ sổ sách trong nội viện Tô gia từ đầu đến cuối. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Sơ Huỳnh với làn da trắng mịn, liền bị chấn động một phen.
Sơ Huỳnh nở nụ cười rực rỡ, hé miệng để lộ hàm răng trắng đều như vỏ sò nhỏ: “Biểu cảm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà nhìn như gặp ma thế?”
Tô Liên Y bật cười: “Đúng thế, là gặp ‘mỹ quỷ’ đấy. Trước giờ ta đoán sắc đẹp của ngươi chắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng chưa từng thấy tận mắt. Không ngờ… lại đẹp đến vậy.”
Dù gần đây nàng tiếp xúc nhiều với những giai nhân như Tiên Cơ, tưởng rằng đã “miễn dịch” với nhan sắc, nhưng khi thấy vẻ đẹp của Sơ Huỳnh, nàng vẫn không khỏi sửng sốt.
Vẻ đẹp của Sơ Huỳnh khác hẳn Tiên Cơ. Nếu Tiên Cơ giống như trúc xanh sau mưa, thanh cao kiêu ngạo, thì Sơ Huỳnh lại như vầng thái dương rực rỡ sau cơn mưa, nóng bỏng, kiều diễm, đẹp đến mức khiến người ta phải lùi bước.
Đôi mắt nàng to và sáng, hàng mi dày cong như hai chiếc quạt nhỏ khẽ rung, như gãi ngứa trong tim người nhìn. Chiếc mũi nhỏ xinh hoàn hảo như được đúc khuôn, cộng thêm đôi môi hồng nhạt khẽ cong lên…
Hương sắc mê người, kiều diễm tuyệt luân, toát ra khí chất cao quý.
Tô Liên Y chợt nhớ đến Tiên Cơ, rồi lại nhìn Sơ Huỳnh, không kìm được mà liếc vào gương đồng để soi gương mặt mình, có chút thất vọng.
Sơ Huỳnh thông minh, lập tức đoán ra nàng đang nghĩ gì. Nàng đứng dậy, khoác lấy cánh tay thon dài của Tô Liên Y: “Liên Y cũng là một đại mỹ nhân. Còn nhớ lần ngươi đi dự Quần Anh Hội không? Khi ấy ta đích thân trang điểm cho ngươi, đúng là đẹp nghiêng thành nghiêng nước. Thêm vóc dáng cao ráo này nữa, đứng cạnh bất kỳ nữ nhân nào, bất kể nàng ấy đẹp cỡ nào, ngươi cũng sẽ lấn át.”
Tô Liên Y mỉm cười: “Cảm ơn ngươi an ủi. Nhưng ta là người biết rõ bản thân mình.”
Dù nói vậy, nàng cũng thừa nhận Sơ Huỳnh nói đúng một điểm, chính là chiều cao. Dù chưa đạt đến chuẩn mẫu thời hiện đại, nhưng vóc dáng này ở thời nay vẫn là “giá treo quần áo” hoàn hảo. Với phụ nữ, gương mặt quan trọng, nhưng vóc dáng cũng quan trọng không kém.
Sơ Huỳnh không chịu thua: “Không phải thế, chỉ là ngươi chẳng bao giờ chịu ăn diện thôi.”
Giọng điệu nàng chẳng khác nào đang “hận sắt không thành thép”: “Liên Y, ngươi cứ nhìn nữ nhân trên phố mà xem. Ngay cả nha hoàn trong phủ chúng ta cũng đeo vài món trang sức, còn ngươi thì sao? Chẳng bao giờ làm tóc theo kiểu mới. Kiểu tóc của ngươi, đừng nói là nữ nhân trẻ tuổi, ngay cả mẫu hậu ta cũng chẳng thích. Còn trang sức của ngươi đâu?”
Tô Liên Y vội giơ tay xin hàng: “Biết rồi, biết rồi, công chúa Kim Ngọc, dân nữ sai rồi. Ngươi nói gì cũng đúng.” Thật ra, nàng vốn không thích ăn diện.
Sơ Huỳnh bất lực, thở dài. Nàng đã khuyên bảo bao nhiêu lần, nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi, đành chịu.
Sau khi gỡ bỏ lớp hoá trang giả, Sơ Huỳnh khôi phục lại nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Hai người nói cười thêm một lúc, rồi bảo nha hoàn mang vào nước nóng. Trong chiếc bồn tắm lớn, nước được pha ấm vừa phải, Sơ Huỳnh bước vào, tỉ mỉ tắm rửa.
“Ngươi cứ đi làm việc đi, để các nha hoàn vào là được. Dù sao sớm muộn gì họ cũng sẽ thấy bộ dạng này của ta.” Sơ Huỳnh nói thấu tình đạt lý, vì Tô Liên Y quả thực quá bận.
Tô Liên Y gật đầu: “Đúng thế, buổi chiều ta còn bận nhiều việc. Giờ quay về chỉ để báo tin vui cho ngươi trước tiên thôi. Vậy ta đi đây, tối gặp lại.”
“Ừ, đi đi, nhớ nghỉ ngơi.” Sơ Huỳnh dịu dàng dặn dò.
Khi bóng Tô Liên Y khuất sau cánh cửa, nụ cười duyên dáng của Sơ Huỳnh dần biến mất, gương mặt trở nên trầm lắng.
Trong làn nước tắm, nàng nhỏ vào hai giọt tinh dầu. Trên mặt nước lững lờ trôi những cánh hoa, giúp dưỡng da. Mùi hương nhẹ nhàng thấm vào tâm can, vốn phải khiến người ta thư thái, nhưng tâm trạng nàng lại chẳng tốt chút nào. Ngược lại, dưới làn nước, nàng đưa tay xoa bụng, chạm vào vết sẹo lồi lên… rồi khẽ thở dài.
Hai nha hoàn bước vào, kinh ngạc trước vẻ đẹp của Sơ Huỳnh. Còn Sơ Huỳnh lập tức giấu đi vẻ u sầu, thay bằng nụ cười yêu kiều thường ngày.