Chu Phổ càng nói càng tức giận, càng tức thì càng cao giọng.
Nói tới phần sau, vành mắt ông ấy đỏ lên, giọng nói càng về sau lại càng nhiều rung động, rõ ràng là cảm xúc đang rất kích động.
Thẩm An nhanh chóng đỡ lấy thầy mình, một tay vỗ vỗ tay Chu Phổ, tay khác giúp ông ấy thuận khí, thậm chí còn nhỏ giọng gọi ông ấy: “Thầy…”
Anh ấy không muốn ông ấy quá kích động.
Chu Phổ và Thẩm An khi chạy tới trường cũng không muốn khiến mọi việc trở nên náo loạn quá khó coi, thậm chí lúc ở trong xe hai người họ cũng đã thương lượng, cho dù Bạch Ngữ Dung nói cô ta không biết Ôn Phục Tử, coi nó là cỏ dại nên nhổ đi cũng được.
Chỉ cần có thể tìm được một mảnh lá của Ôn Phục Tử về là tốt rồi.
Nhưng lúc bọn họ tìm tới Bạch Ngữ Dung, cô ta đang ở chung với Tần Trác Thắng.
Ông ta kiêu căng ngạo mạn, đâu có nghe những lời người khác nói, lập tức xảy ra tranh chấp với Chu Phổ, ồn ào huyên náo tới mức thu hút sự chú ý của các sinh viên khác, bọn họ rối rít xì xào bàn tán.
Mãi tới khi phó viện trưởng Tôn nghe thấy chuyện chạy tới, đưa cả đám người vào trong phòng làm việc của ông ta, đóng cửa lại nói nhỏ.
Nhưng cho dù là thế, mấy chuyện xảy ra trước đó đã khiến các sinh viên mơ hồ nhận ra được vài việc.
Bây giờ Chu Phổ lại cao giọng, cho dù cửa sổ ngoài ban công đã được đóng lại, nhưng giọng ông ấy lớn như thế, chỉ cần ở ngoài có người có lòng nhất định có thể nghe rõ ràng bảy tám phần.
Cho nên, ông ấy lớn tiếng nói chuyện không chỉ khiến vẻ mặt phó viện trưởng Tôn không ổn, mà ngay cả Tần Trác Thắng cũng xấu hổ tới không ngồi yên được.
“Này… Thầy Chu của tôi ơi, ông nhỏ giọng một chút đi.” Phó viện trưởng Tôn nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, lanh lẹ đi vòng qua bàn làm việc, tự mình đi tới trước mặt Chu Phổ, cùng với Thẩm An đỡ ông ấy lại lần nữa ngồi xuống.
Sau khi Chu Phổ ngồi xuống, ông ta mới đứng thẳng dậy nói: “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, ông lớn tiếng như thế làm gì? Nếu bị người ngoài nghe được thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Nói xong ông ta quay qua nhìn Tần Trác Thắng nói: “Trác Thắng, đóng cửa sổ lại đi.”
Tần Trác Thắng gật đầu, đang muốn đứng dậy làm theo thì Chu Phổ cười lạnh ngăn cản: “Không cần đóng, nếu đã không làm việc gì trái với lương tâm thì sao phải đóng làm gì?”
Nói xong câu này, Chu Phổ vẫn nhịn không được dùng sức đập tay xuống bàn, khiến cái ly trên bàn trà bay lên một cái.
Bạch Ngữ Dung ở bên kia bị tiếng la giận dữ của Chu Phổ làm cho giật mình, có điều cô ta không dám lớn tiếng khóc, chỉ có thể cúi đầu, đứng một bên nhỏ giọng nức nở, giống như một cô nhóc đáng thương đang bị giáo viên nghi oan lại khó mà giải thích được.
Thẩm An liếc mắt nhìn dáng vẻ đó của cô ta một chút rồi dời mắt đi, lẳng lặng đứng bên cạnh Chu Phổ, giúp ông ấy thuận khí.
“Thầy Chu!” Phó viện trưởng Tôn thành khẩn gọi tên Chu Phổ, dừng lại một chút, ông ta nói: “Tôi cam đoan với ông, cam kết với ông có được không? Tôi nhất định sẽ nhờ vả khắp nơi tìm Ôn Phục Tử, nếu có là tôi báo cho ông trước tiên được không?”
“Còn về sinh viên Thẩm, lần hội đánh giá đan dược này…”
Phó viện trưởng Tôn dừng lại một chút rồi cười với Thẩm An: “Cho dù không thể luyện ra đan dược cấp thấp, nhưng chúng ta cũng có thể ghi nhận cố gắng của em ấy.
Ngoại trừ đan dược cấp thấp, không phải còn có ba cấp bậc khác của đan dược: A, B, C hay sao.”
“Năm tới, năm tới luôn luôn có cơ hội mà. Phải không sinh viên Thẩm?” Phó viện trưởng Tôn lấy lòng nhìn Thẩm An, cười ha hả.
Thẩm An không nhìn phó viện trưởng Tôn lấy một cái, anh ấy chỉ tĩnh tâm bắt mạch cho Chu Phổ một chút, sau đó xoay người nhìn ông ấy, nhỏ giọng nói:
“Được rồi thầy, chuyện này hôm nay sẽ không có kết quả. Thầy đừng nóng giận, chúng ta quay về đi?”
Anh ấy nói xong thì đứng thẳng người dậy, nhìn về phía phó viện trưởng Tôn, giọng nói lạnh lùng: “Còn về Ôn Phục Tử mà phó viện trưởng đã nói… Ghi nhận tấm lòng, nhưng không cần.”
“Em sinh viên này!” Phó viện trưởng Tôn kinh ngạc một chút, thở dài lắc đầu.
Ngược lại, Bạch Ngữ Dung vẫn luôn đứng một bên khóc nức nở giờ lại ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Nếu như hai người không tin, vậy…”
Cô ta dừng lại một chút, đấu tranh nội tập một hồi rồi cắn môi ra quyết định, trịnh trọng giơ tay phải lên: