“Bạch Ngữ Dung tôi xin thề, nếu hôm nay tôi có trộm Ôn Phục Tử của thầy Chu, vậy để cà nhà họ Bạch, bao gồm cả tôi chết không yên lành!”
“Cô thề thì thề, nhưng cảm phiền bỏ bà nội ra khỏi lời thề của cô đi.”
Giọng nói của Tô Tái Tái vang lên, khiến mọi người đều sửng sốt, rồi quay qua nhìn cửa phòng làm việc.
Khi bọn họ thấy cửa phòng làm việc vẫn đóng thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng… Giọng nói của Tô Tái Tái lúc nãy không giống như truyền tới chỗ bọn họ thông qua một cánh cửa mà?
Khi phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng vẫn chưa hiểu rõ được vấn đề, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Nghiêm Thanh xuyên thấu qua cánh cửa, truyền từ bên ngoài tới:
“Phó viện trưởng Tôn, tôi và sinh viên Tô có thể đi vào không?”
Phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng nhìn nhau một cái, sau đó đứng dậy, bất đắc dĩ đi ra mở cửa.
Khi Tô Tái Tái và Nghiêm Thanh đi sau lưng cô cùng nhau đi vào rồi, ánh mắt Bạch Ngữ Dung lóe lên mấy lần, cô ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô, kêu lên: “Là Tiểu Tái à?”
Cô ta dừng lại một chút rồi mới sợ hãi nói: “Em, không phải em là sinh viên Luyện Khí Viện sao, sao lại tới chỗ Luyện Đan Viện của bọn chị?”
Lúc Bạch Ngữ Dung nói xong câu cuối còn xuyên qua đám người nhìn Chu Phổ.
Cô ta nói xong, phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng mới nhận ra.
Bọn họ “Hả?” một tiếng, gật gật đầu, nhìn Tô Tái Tái rồi nói: “Đúng vậy, sinh viên Tô, làm phiền em ra ngoài, đây là chuyện nội bộ của Luyện Đan Viện.”
Tô Tái Tái chưa nói lời nào, ngược lại Chu Phổ tức giận nói: “Tiểu Tái là sinh viên dự thính tôi và sư huynh thu nhận, không coi là người ngoài.”
“Sinh viên dự thính?” Phó viện trưởng Tôn nhíu mày nhìn Chu Phổ: “Sao tôi lại không biết chuyện này?”
“Chắc là phó viện trưởng Tôn vẫn chưa nhìn thấy báo cáo tôi gửi lên rồi.” Giọng nói Nghiêm Thanh mỉa mai: “Cũng không sao cả, phó viện trưởng Vạn sẽ quay về ngay thôi, ông ấy ký tên đồng ý thì cũng giống nhau cả.”
Phó viện trưởng Tôn bị chặn họng, đột nhiên nhớ lại chuyện trước đó Nghiêm Thanh có tới tìm mình, ông ta đoán chừng đó là vì Tô Tái Tái.
Lúc ông ta muốn nói thêm gì đó, ngược lại Tô Tái Tái nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng điều như cười như không nói: “Tôi sẽ lập tức ra ngoài ngay, có điều phải làm phiền bạn học Bạch Ngữ Dung, sinh viên năm nhất Luyện Đan Viện Đại học Đế Đô lặp lại lời nói vừa nãy là được.”
Tô Tái Tái đề cập rõ ràng tên của Bạch Ngữ Dung khiến cô ta sửng sốt.
Nhưng dưới nhiều cặp mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, cô ta chỉ có thể cắn răng, duỗi thẳng cổ, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái nói: “Chị chưa từng làm, lặp lại thì lặp lại thôi?”
Cô ta lại lần nữa đưa tay phải lên, lặp lại lời thề lúc nãy một lần.
Tô Tái Tái thấy thế, nhún nhún vai nói: “Vậy tôi không sao cả.”
Cô quay qua nhìn Chu Phổ và Nghiêm Thanh, nói: “Thầy, em đợi các thầy ở cửa ra vào.”
“Đợi chút.”
Cô đang muốn xoay người rời đi thì bị Nghiêm Thanh gọi lại, cô nghiêng đầu nhìn ông ấy.
Nghiêm Thanh lặng lẽ nhìn lướt qua ba người phó viện trưởng Tôn, Tần Trác Thắng và Bạch Ngữ Dung.
Sau đó, ông ấy quay qua nhìn Chu Phổ, nói: “Sư đệ, em còn ngồi đó làm gì? Đi thôi, việc này không có kết quả.”
Chu Phổ gật gật đầu, ông ấy được Thẩm An nâng đỡ đứng dậy, sắc mặt không tốt đi ra ngoài.
Sau khi Nghiêm Thanh ra tới cửa thì quay lại nhìn ba người kia, ông ấy lạnh lùng cười một tiếng mới quay người đi.
Ông ấy đang muốn đi thì lại nhớ ra gì đó, quay lại nhìn về phía Tô Tái Tái vẫn còn đứng đó, gọi cô: “Tiểu Tái, đi thôi.”
“Thầy chờ em một chút.” Tô Tái Tái đáp lời.
Cô đi tới gần phía Bạch Ngữ Dung, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Lần sau trước khi nói láo, cô nhớ lau dấu vết sạch sẽ một chút.”
Bạch Ngữ Dung đột ngột quay qua trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, cô ta sắp sửa vịt chết còn mạnh miệng thì lại nghe thấy cô nhỏ giọng nói: “Cả quãng đường này cô vẫn chưa kịp rửa tay nhỉ?”
Khóe mắt Bạch Ngữ Dung giật giật.
Cô ta lại nghe thấy Tô Tái Tái cười nhỏ nói: “Sau khi bị chất lỏng từ Ôn Phục Tử dính lên tay, gặp phải trà sẽ biến thành màu đen, cô không biết chuyện này sao?”
Bạch Ngữ Dung chấn kinh, cô ta dùng sức nắm tay phải của mình lại, trợn trừng mắt nhìn Tô Tái Tái như muốn lòi cả tròng ra.
Sao cô lại biết nội dung trong quyển sách rách kia?
“Cố lên.” Tô Tái Tái cười hì hì nói: “Hy vọng cô sớm có ngày chết không yên lành.”
Cố gắng lên nha~