“Tức chết tôi mất thôi.” Chu Phổ nổi giận đùng đùng chắp tay sau lưng xông về đằng trước. Ông ấy đi nhanh tới mức Thẩm An không đuổi kịp.
Thẩm An luôn miệng gọi “Thầy ơi, thầy ơi” mà Chu Phổ cũng không đi chậm lại chỉ đành quay sang nói với Nghiêm Thanh đi chậm rì rì đằng sau: “Sư bá, ngài khuyên thầy đi ạ.”
“Thôi ko sao đâu, cứ để ông ấy hạ hỏa đi đã.” Nghiêm Thanh phất tay nói: “Càng nhịn nữa mới khó chịu cơ. À đúng rồi, chờ lát nữa chúng ta ăn cơm ngoài. Tôi bảo sư bá mẫu của cậu ra đó trước rồi, chắc giờ qua đó là ăn được luôn đấy. Đến cổng trường rồi đỡ thầy cậu là được rồi.”
Nói rồi ông ấy lắc đầu: “Người già rồi mà bực dọc như thế thì đi loanh quanh lối thang bộ là được, đừng có để ông ấy nhảy ra đường cái.”
“?” Sư bá thế này là không được nha, không phải bình thường sư bá ghét ác như thù hay sao ạ!
Song giờ Thẩm An còn phải đi tìm người thầy đang đi xả tức của mình nên cho dù trong lòng có đôi chút nghi ngờ thì anh ấy cũng không hơi sức đâu mà nghĩ xem rốt cuộc Nghiêm Thanh làm sao nữa.
Thế là anh ấy cũng chỉ gật đầu bừa rồi quay người đuổi theo Chu Phổ.
Người lớn tuổi hay đi bộ loanh quanh có khác, hai thầy trò cứ thế chạy qua chạy lại.
Lúc này vừa vặn là tầm sáu, bảy giờ chiều, tầm giờ chuẩn bị ăn cơm tối, có không ít học sinh, sinh viên đi dạo trong sân trường.
Họ thấy Chu Phổ với Thẩm An cứ một đi một đuổi như kia thì không nhịn được mà nói nhỏ với người bạn đi cùng bên cạnh.
Thầy Chu được cả học viện Huyền Học công nhận là thầy giáo tốt tính hài hòa. Dường như chưa bao giờ đám sinh viên thấy ông ấy bực dọc cả.
Vậy nên tuy mang danh là giảng viên nhưng nhân duyên của ông ấy với các sinh viên trong trường cũng không tồi.
Có thể chọc ông ấy tức giận đến mức như thế này thì chắc chắn đối phương có vấn đề rồi.
Nghiêm Thanh chắp hai tay sau lưng chậm rãi dạo bước.
Nghe thấy mấy lời xầm xì kia thì trong lòng thầm vui vẻ vì đã trả được thù, không nhịn được mà quay đầu nhìn Tô Tái Tái cười nói: “Tiểu Tái, đột nhiên tôi thấy chuyện ban nãy em không cho thầy gọi điện cho sư đệ đúng là quyết định đúng đắn.”
Tô Tái Tái cười: “Đó là bởi vì ngày thường thầy Chu tốt quá đó ạ.”
Mấy lời thầm thì to nhỏ kia Tô Tái Tái còn nghe rõ hơn cả Nghiêm Thanh nữa.
Cô hơi dừng lại ra vẻ trầm ngâm rồi mới hỏi: “Thầy Nghiêm ơi, dạo này Luyện Đan Viện có tin tức gì không ạ?” Nói rồi cô lại bổ sung thêm: “Về Bạch Ngữ Dung ấy ạ?”
“Cô ta?” Nghiêm Thanh vừa nghe tới Bạch Ngữ Dung thì không khỏi cau mày: “Không có gì cả. Sao đột nhiên em lại hỏi thế?”
“Dạ cũng không có gì chỉ là đột nhiên em thấy hơi lạ thôi.” Tô Tái Tái nghiêng đầu.
Mới nãy lúc cô đi lại gần Bạch Ngữ Dung thì thấy khí tức trên người cô ta không khác gì mấy với Mễ Nhã trước kia.
Đại Vi đã từng nói Mễ Nhã là “F” hiếm có khó tìm của Luyện Khí Viện, vậy thì Bạch Ngữ Dung cũng phải là “F” mới phải chứ.
Nhưng hồi đánh giá đầu vào, cô ta vì muốn nổi vật còn đến Luyện Khí Viện làm test ra “sơ cấp” mà giờ lại không hề có động tĩnh gì thế.
Khác thường quá mức.
Trừ khi sân khấu Huyền Học Viện không đủ cho cô ta phát huy năng lực nữa rồi.
“Thầy Nghiêm, trước giờ em nghe thấy các thầy nói tới Phẩm Đan Hội. Đó là cái gì vậy ạ?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thanh hỏi: “Thầy có thể kể sơ sơ cho em được không ạ?”
“Cái đó hả? Đó là tiệc lớn của Luyện Đan Viện.” Giọng Nghiêm Thanh nhẹ nhàng từ tốn giải thích cho Tô Tái Tái nghe.
Đơn giản mà nói nếu tất cả mọi người muốn tham gia vào Luyện Đan Hội thì sẽ do Huyền Học Hội chủ trì.
Nghiêm Thanh nhắc tới đây thì Tô Tái Tái vẫn gật đầu hiểu rõ. Tô Tái Tái vẫn nhớ Huyền Học Hội như thế nào.
Hồi trước lúc cô mới tới thủ đô thì Ngô Lục Lục đã từng đưa cô đi “thăm thú”. Kết quả có cái vật thần bí nào đó làm cô phí mất một tấm bùa phế.
Còn Phẩm Đan Hội cũng như tên, vô cùng đơn giản. Sau khi có được thư mời tuyển chọn từ Huyền Học Hội thì sẽ được mời vào bàn, sau đó mọi người sẽ đưa đan dược mình đã luyện chế được cho người chủ trì đại hội, căn cứ vào phẩm chất của đan dược mà định ra phẩm cấp.