Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 102 - Ngươi Tới Đánh Ta Đi

Chương 102 - Ngươi tới đánh ta đi
Chương 102 - Ngươi tới đánh ta đi

Đương nhiên là Tần Hà không phải thực sự ngủ thiếp đi.

Ở trong tình huống này mà cũng có thể ngủ được thì chỉ có thần tiên, hoặc là bị thần kinh.

Thuật thính phong biện vị + thuận phong nhĩ mang đến thị giác của Thượng đế vẫn luôn thi triển, quan sát nhất cử nhất động của tất cả mọi thứ xung quanh.

Không có động tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua làn khói, toàn bộ Lương phủ yên tĩnh tựa như là quỷ vực.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Tần Hà bắt đầu có chút sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể nén lại.

Mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, cuối cùng hắn mới chờ đến động tĩnh.

Vẫn là không có một âm thanh nào, nhưng Tần Hà lại nhạy bén chú ý đến làn khói bị nhiễu động một cách khác thường, dưới đất còn có một cái bóng nhạt xuất hiện, đang tiến dần về phía hắn từng chút một.

Tần Hà lập tức hưng phấn, thầm ngân nga một giai điệu trong lòng.

Nó tới nó tới!

Nó đang bước từng bước đi tới!

Dần dần, càng lúc càng gần!

“Koo koo”

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh từ nơi không xa truyền đến.

Thứ kia vừa nghe thấy âm thanh, “sưu” một cái đã trốn vào trong bóng tối phía sau.

Tần Hà ngước góc nhìn lên trên, chỉ thấy trên cây đại thụ cách đó không xa, một con cú mèo đang đứng trên ngọn cây, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa dưới màn đêm cùng với thi thể đang đốt trong đó.

Tần Hà có chút muốn chửi mẹ nó, hai mắt cú mèo thông linh, có thể nhìn thấy những thứ bất tường, nhưng hiện tại, Tần Hà không cần nó xen vào chuyện bao đồng.

Không có biện pháp nào khác, tiếp tục chờ đợi.

Gan của thứ sau lưng này không phải chỉ nhỏ bình thường, có lẽ là lúc trước hắn đã phá mê huyễn trận của nó một cách dễ dàng nên đã khiến nó sinh ra lòng cảnh giác.

Thời gian lại trôi qua, một lát sau.

Vật kia lại bắt đầu động, bước từng bước nhỏ chậm rãi tiến lại gần.

Đi một bước dừng một cái, đi một bước lại dừng một cái.

Cẩn thận đến mức Tần Hà cảm thấy sắp phát điên.

Nhưng mà cuối cùng cũng tới, bước từng bước nhỏ đi tới.

“Koo koo”

Tiếng cú mèo lại vang lên lần nữa.

Thứ kia “sưu” một cái, lại trốn vào trong bóng tối.

Tần Hà: “.....”

Chưa đến mức tức giận a, chỉ là trong lòng bắt đầu đọc thực đơn: “Cú mèo hấp, cú mèo xào, cú mèo chiên, shamisi cú mèo, bì cú mèo, dạ dày cú mèo bao thịt bò,....”

Qua hồi lâu Tần Hà mới nuốt xuống được cục tức này.

Lại chờ đợi lần nữa, kết quả, thứ kia còn chưa bắt đầu động, cú mèo lại tới.

Tần Hà không nhịn được nữa, ngồi dậy chép chép miệng, ra vẻ giống như hắn bị đánh thức, rồi cầm lên một cây gậy gỗ, ném mạnh về phía con cú mèo kia.

Con cú mèo vội vàng không kịp chuẩn bị, hú lên quái dị, cây gậy sượt qua đánh rớt vài cây lông vũ, dọa nó bay đi.

Ném xong Tần Hà cũng không quay đầu, lại nằm xuống, tiếp tục “ngủ”.

Nhưng mà, thứ kia cũng không động đậy nữa, dường như là nó đã phát hiện ra điều gì đó.

Tần Hà sốt ruột a, nghĩ một hồi lòng sinh ra một kế, người dần dần ngả ra sau, đầu rũ xuống lộ ra cần cổ.

Đảm bảo chỉ cần nó xông lên, một vuốt là có thể cắt đứt cổ họng.

Đúng như dự đoán, chiêu này có tác dụng, thứ kia phát hiện Tần Hà “sơ hở”, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Nó từ từ tiến gần thêm một đoạn rồi bất chợt hóa thành một tia sáng, móng vuốt sắc bén hung hăng vạch về phía cái cổ của Tần Hà.

“Vù!”

Ngay trong chớp mắt khi nó sắp vạch vào cổ Tần Hà, một cỗ cuồng bạo đột nhiên nổ tung như sóng trào tuôn ra tứ phía, trong vòng mấy trượng, yêu khí, quỷ khí, oán khí, lệ khí đều bị quét sạch.

Thứ kia kêu thảm một tiếng, bị bật ngược ra đụng thẳng vào xà nhà, “răng rắc” một cái, xà nhà đã bị đập gãy.

Một thứ lông xù có dáng vẻ trông giống như một con chó ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Không chút do dự, Tần Hà từ trên ghế ngả bật dậy, đánh một cái trấn linh ấn về phía thứ lông xù kia.

Vốn định đánh toàn bộ ba mươi sáu thức trấn linh lên thứ kia, nhưng kim quang ấn so với hắn tưởng tượng thì mạnh hơn một mảng lớn, cho nên điều đó dường như không cần thiết.

Trấn linh ấn vừa đánh xuống, toàn bộ đạo hạnh của thứ kia đã bị phong cấm, thực lực chỉ còn lại nhục thân.

Còn về việc phá giải, Tần Hà không tin nó có năng lực ấy.

Cẩn thận nhìn kỹ, lại là một con hoàng bì tử (chồn vàng).

To như một con chó.

“Khụ khụ khụ.”

Lúc này, hoàng bì tử chợt ho khan kịch liệt, âm thanh nghe giống như một ông lão giả cả.

Nó chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Tần Hà, đồng tử đỏ tươi như máu lại có một tia nhân tính, mở miệng nói tiếng người: “Quả nhiên là ngươi đang giả vờ ngủ, khụ khụ.”

“Còn có thể nói tiếng người, không tồi.” Tần Hà lập tức bị gợi lên lòng hiếu kỳ, hắn ngồi xổm xuống, hỏi: “Ngươi biết ta đang giả vờ ngủ?”

“Ta không tin ngươi có thể ngủ, cho dù là ngươi vừa có thực lực mạnh mẽ, vừa có đủ tự tin thì cũng sẽ có một chút tò mò a?” Hoàng bì tử chậm rãi ngồi dậy, tựa vào cây cột.

Nhất ngôn nhất hành, nhất cử nhất động đều không khác gì một ông lão cả.

“Vậy ngươi còn dám ra tay?” Tần Hà thắc mắc.

“Muốn thử một chút, nếu có thể thành công thì tiếp tục báo thù, thất bại thì cũng không sao, dù sao ta cũng không sống được mấy ngày nữa, khụ khụ.”

Ánh mắt hoàng bì tử trông rất uể oải, ho khan xong, nó liếc nhìn Tần Hà một cái, nói: “Trước khi chết có thể gặp công đức kim thân một lần, cũng coi như không uổng cuộc đời này.”

Tần Hà bị nó khơi gợi lên sự tò mò sâu sắc.

Hoàng bì tử, đó là xếp hàng thứ hai trong Ngũ đại tiên gia, đứng đầu trong Tứ đại gia tiên.

Cái gọi là Ngũ đại tiên gia, chính là chỉ Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi; hồ là hồ ly, hoàng là hoàng bì tử, bạch là nhím, liễu là xà, hôi là chuột.

Năm loài này sinh ra có thể thông linh, và có tỉ lệ tu luyện thành công cao nhất.

Trong đó, Hồ tộc là cường đại nhất, nhưng Hồ tộc từ xưa đến nay kiêu ngạo, không chịu dựa vào phàm tục.

Cho nên sau khi loại bỏ Hồ tộc, lại có thuyết về Tứ đại gia tiên.

Cái gọi là gia tiên, chính là chỉ những sơn yêu thủy tinh tu luyện thành, lại thường xuyên xuất nhập nhân thế, nhận lấy hương hỏa xuất mã đệ tử cung phụng, theo như nhu cầu, nhập thế tu hành.

Bà cốt mà Lương gia mời tới lần trước, thật ra cũng là một xuất mã đệ tử, còn con cá chép kia, chính là xuất mã tiên.

Xuất mã tiên nhận lấy hương hỏa cung phụng, xuất mã đệ tử thì dựa vào xuất mã tiên thu được đạo hạnh hoặc là năng lực nào đó, hai bên có chủ có tòng, nhưng đều là theo nhu cầu.

Chỉ có điều, tỉ lệ tu luyện thành công của cá chép là cực thấp, xa xa không đủ để xếp vào hàng tứ đại gia tiên.

Phải biết rằng, ngay cả gia tộc xà tiên của Liễu Thương ở Đông bắc cũng chỉ xếp thứ ba.

Đương nhiên, không thể quơ đũa cả nắm tất cả hoàng bì tử.

Cái con hoàng bì tử trước mặt này, chắc chắn là lăn lộn không được tốt lắm, bằng không cũng không đến mức rơi xuống nông nỗi này.

“Ngươi tu hành bao nhiêu năm rồi?” Tần Hà hỏi.

Hoàng bì tử thở dài, chậm rãi nói: “Một trăm hai mươi bảy năm.”

“Lâu như vậy?”

“Đúng là khá lâu.”

“Vì sao lại gây khó dễ cho Lương gia?”

“Bởi vì Lương Thế Kiệt gạt ta, hắn lừa gạt ta thật thảm.” Trong mắt hoàng bì tử lóe lên tia hận thù.

“Ngươi đây là có chuyện xưa a, ta có rượu, có thể kể một chút không?” Tần Hà móc móc dưới nách, móc ra một vò rượu vàng cùng hai cái chén, làm ra vẻ mặt bảo bảo hiếu kỳ.

Nói chuyện với hoàng bì tử, Tần Hà cảm thấy nó không phải là một con chồn vàng mà là một lão đầu trong lòng có oán hận.

Rất tự nhiên, lại rất thần kỳ.

Một lát sau, sau khi hoàng bì tử uống hai chén rượu vàng vào bụng, nó bắt đầu kể ra ân oán của nó cùng với Lương gia.

Thì ra việc này có liên quan đến việc nó “thảo phong”.

Bình Luận (0)
Comment