Trong quá trình gia tiên tu hành, có hai biện pháp để tu thành thân người.
Một là dựa vào thực lực của bản thân, mạnh mẽ xông quan, tu thành thân người.
Nếu như thực lực của bản thân không đủ thì có thể sử dụng cách thứ hai, cũng chính là “thảo phong”.
Tìm người có công đức, pháp lực, danh vọng để lấy một cái “khẩu phong”, từ đó tu thành thân người.
Mặc dù cả hai biện pháp này đều có thể tu thành thân người, nhưng sau khi luyện thành lại có chênh lệch rất lớn, dựa vào thực lực bản thân để tu thành thân người, thực lực sẽ tiến thêm một bước, đạo hạnh tăng mạnh.
Còn dựa vào “thảo phong” sẽ mất hết đạo hạnh, chỉ là có thể thành người, giống như một người bình thường, sẽ có sinh lão bệnh tử.
Về sau còn có cơ duyên hay không, thì cũng tùy từng người mà khác nhau.
Nói chung, thảo phong thành người, cơ bản là sẽ cắt đứt con đường tu hành.
Hiển nhiên, dựa vào thực lực để tu thành thân người là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng vấn đề là, xác suất thành công của việc này cũng giống như là “cá vượt long môn”, kẻ may mắn luôn là cực kỳ ít ỏi.
Đối với đa số tiên gia mà nói, nhảy ra vòng luân hồi súc sinh, tu thành thân người là nguyện vọng lớn nhất trong đời bọn chúng.
Hoàng bì tử này chính là có tình cảnh như vậy.
Hoàng bì tử tự lấy cho mình một cái tên, gọi là Hoàng Thành Nhân.
Chính là hy vọng một ngày nào đó có thể tu thành thân người, có thể sống như một con người, ở trong nhà, ngủ trên giường, lấy vợ sinh con, trải qua khói lửa nhân gian, thoát ra cái động chồn ẩm ướt, dơ bẩn đầy mùi hôi nồng kia.
Trước khi thức tỉnh linh trí, Hoàng Thành Nhân cũng giống như phần lớn chồn vàng, kiếm ăn sinh tồn ở trong đồng ruộng và rừng núi, không có gì đặc biệt.
Những con chồn vàng cùng Hoàng Thành Nhân lớn lên đều bị bệnh chết, ngã chết, hoặc là bị chó hoang cắn chết, bị chim ưng săn giết, duy chỉ có nó là rất may mắn còn sống sót, cứ như vậy một năm rồi lại một năm trôi qua.
Cuối cùng đến hai mươi mốt tuổi năm ấy, khi nó đã về già, nó nhìn núi sông nhật nguyệt có cảm ngộ, đột nhiên thức tỉnh linh trí, hiểu được phương pháp tu hành.
Sau khi tu hành, Hoàng Thành Nhân “cải lão hoàn đồng”, tuổi thọ tăng lên đến hơn một trăm năm.
Tiếp đó chính là thời gian khổ tu dài đến trăm năm, trong lúc đó, Hoàng Thành Nhân có thể nói là cửu tử nhất sinh, gặp phải vô số nguy hiểm.
Lần hung hiểm nhất, nó bị một đám nhân loại tu luyện truy sát, muốn lấy da lông trên người nó để bán giá cao, buộc nó phải nhảy xuống vách đá.
Đại nạn không chết!
Nhưng từ đó trở đi, Hoàng Thành Nhân lại có bóng ma tâm lý.
Nó đã gần như đặt hết mọi tinh lực vào việc tu luyện các thuật pháp bảo mệnh như là huyễn thuật cùng ẩn nấp, không để tâm mấy đến việc tăng thêm đạo hạnh.
Điều này cũng cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Hoàng Thành Nhân về việc dựa vào thực lực tu thành thân người.
Thực chất mà nói, sự lựa chọn này cũng không thể coi là sai lầm. Bởi vì dựa vào thực lực để tu thành thân người thành công thật sự là quá ít ỏi, nếu không có huyễn thuật ẩn nấp, nó đã chết từ sớm.
Đây là lựa chọn, không có đúng sai.
Nhưng bất kể thế nào, Hoàng Thành Nhân đã không có cơ hội trực tiếp tu luyện thành người.
Vậy thì chỉ còn lại biện pháp thứ hai.
Thảo phong.
Hướng ai thảo phong?
Lương Thế Kiệt.
Năm đó Lương Thế Kiệt mới mười lăm tuổi.
Hoàng Thành Nhân liếc mắt liền nhìn ra Lương Thế Kiệt có mệnh cách bất phàm, tương lai sẽ có tiền đồ, tìm người như vậy thảo phong, nó có thể tu thành thân người.
Nhưng thảo phong cũng không phải là một chuyện dễ dàng, người thảo phong sẽ bị giảm thọ, hơn nữa còn bị mất đi một phần âm đức khí vận.
Như vậy liền tương đương với người bị thảo phong cống hiến ra tuổi thọ cùng âm đức khí vận để thành toàn cho Hoàng Thành Nhân.
Ai làm người đó là kẻ ngốc.
Chuyện này cần thiết phải tính trước làm sau.
Tùy tiện tìm bừa một người thảo phong, đó chính là tự lấy cơ hội cuối cùng có thể tu thành thân người của mình ra đùa giỡn.
Vậy tính trước làm sau thế nào đây?
Đương nhiên là làm giao dịch.
Hoàng Thành Nhân tìm đến Lương Thế Kiệt khi đó còn đang tuổi niên thiếu, lướt qua sự quanh co lòng vòng khi hai loài trao đổi với nhau, nói tóm lại, đã đạt thành giao dịch.
Hai bên theo như nhu cầu, Hoàng Thành nhân giúp Lương Thế Kiệt quá ngũ quan, trảm lục tướng, đọc sách, học tập, thi công danh, làm quan, lên chức, còn Lương Thế Kiệt thì sẽ giúp nó “khẩu phong” trong ngày Hoàng Thành nhân thảo phong.
Dưới sự giúp đỡ của Hoàng Thành nhân, Lương Thế Kiệt một đường thuận buồm xuôi gió, leo núi có đường, qua sông có cầu, gặp dữ hóa lành.
Ngắn ngủi thời gian mười năm, Lương Thế Kiệt đã từ một tên nhóc con miệng còn hôi sữa trở thành quan to tam phẩm nắm giữ một Phủ.
Không thể nói tất cả những thứ này đều là công lao của Hoàng Thành Nhân, nhưng sự hỗ trợ của Hoàng Thành Nhân trong đó là rất lớn, đủ loại linh thảo thanh tâm mắt sáng, tăng cường trí nhớ, thú đan cường thân kiện thể, Hoàng Thành Nhân vì Lương Thế Kiệt, đó là không có được mấy ngày rảnh rỗi, nó còn giúp Lương gia chắn tai họa mấy lần, xử lý mấy lần nhiễu loạn ở nơi ông ta cai quản.
Tốt rồi, Lương Thế Kiệt đã có được địa vị cao, có tư cách thảo phong cho Hoàng Thành Nhân.
Nhưng kết quả... Lương Thế Kiệt nuốt lời.
Đến ngày Hoàng Thành Nhân thảo phong, khi Hoàng Thành Nhân tràn đầy mong đợi hỏi Lương Thế Kiệt “Ta có giống người hay không?”, Lương Thế Kiệt lại hét lớn một câu: “Yêu nghiệt khuôn mặt gian xảo như ngươi cũng xứng xưng người sao, nhận lấy cái chết!”
Cường nhân tứ phương lao đến, không chỉ không cho thảo phong, còn muốn làm thịt Hoàng Thành Nhân chấm dứt hậu hoạn.
Oán khí này!
Nồng đậm hơn gấp mười lần so với giết đi thân nhân.
Chỉ vì một câu nói của Lương Thế Kiệt, hơn 120 năm tu hành đã bị hủy hoại trong chớp mắt, Hoàng Thành Nhân không bao giờ có thể tu thành thân người nữa.
Hơn nữa nó cũng đã đến đại nạn, không thể tu thành thân người chính là một con đường chết.
Sau khi thoát mạng, Hoàng Thành Nhân đại phát hung tính, muốn trực tiếp tình Lương Thế Kiệt liều mạng, nhưng Lương Thế Kiệt có quan uy hộ thân, Hoàng Thành Nhân không thể làm gì được ông ta.
Bất đắc dĩ, Hoàng Thành Nhân chỉ có thể thi triển huyễn thuật nói bóng nói gió, bắt đầu ra tay từ những người khác trong Lương gia.
Mục tiêu đầu tiên chính là Lương lão thái gia, Hoàng Thành Nhân hiểu rõ nhân tính, biết Lương lão thái gia da mặt mỏng, thế là tạo ra giả tượng Lương lão thái gia qua lại với tiểu thiếp của Lương Thế Kiệt, đồng thời lan truyền ra ngoài, buộc Lương lão thái gia treo cổ tự vẫn.
Đợi đến sau khi Lương lão thái gia chết, nó lại dùng bí pháp làm cho Lương lão thái gia bật xác, ý định dùng Lương lão thái gia giết chết Lương Thế Kiệt.
Đáng tiếc là lại bị Tần Hà thọc ngang một gậy, kế hoạch của Hoàng Thành Nhân bị trì hoãn.
Bất đắc dĩ nó chỉ có thể tự mình ra tay, đầu tiên, nó dùng huyễn thuật phong bế Lương gia, tiếp đó lại tự ra tay giết người, tạo ra càng nhiều thi thể. Lương gia chôn, nó lại tiếp tục giết, giết đến khi nào Lương gia chôn không nổi nữa mới thôi, sau đó theo như kế hoạch cũ, tạo ra thi biến.
Đáng tiếc, ngay vào lúc nó sắp thành công, Tần Hà lại tới.
Cho nên mới có một màn vừa rồi xảy ra.
“Thực ra làm người cũng rất khổ, đặc biệt là ở loạn thế này, mạng người như cỏ rác.” Tần Hà cắn hạt dưa nói.
Chuyện xưa không dài, nhưng Hoàng Thành Nhân nói lan man nên cũng khá tốn thời gian.
“Ngươi là người, ngươi sẽ không thể hiểu được những động vật sống trong động đất ẩm ướt, tăm tối không có ánh mặt trời có bao nhiêu khát vọng được làm người, chỉ có làm người mới có thể an tâm ở trong nhà, mặc quần áo, hưởng thụ khói lửa nhân gian. Nếu như mà trên thân khoác bộ lông hưởng thụ những thứ ấy, chẳng bao lâu sẽ hấp dẫn cường nhân đến diệt sát.” Hoàng Thành Nhân lắc đầu.
Nghe lời này của nó, Tần Hà có chút nao lòng.
Đúng như câu nói kia: Có những thứ tầm thường với ngươi nhưng lại có thể là ước mơ cả đời của người khác.
“Ngươi có thể giúp ta giết Lương Thế Kiệt không, hắn không phải là một vị quan tốt, càng không phải là một người tốt, chỉ cần ngươi giết hắn ta, ta hứa, ngươi lột đi bộ da lông này, ta tuyệt đối sẽ không oán hận, có thể bảo hộ cho con cháu ngươi.” Trong mắt Hoàng Thành Nhân đột nhiên lóe lên niềm hy vọng.
Hơi ngừng một chút, Tần Hà lắc đầu: “Ai đúng ai sai, sau khi chết đi đến Điện Diêm Vương tự khắc có phân xử, ta không xử án, ta tới để ngăn cản ngươi lạm sát kẻ vô tội.”
“Nếu như ta có thể trực tiếp giết Lương Thế Kiệt, ta tuyệt đối sẽ không động đến người nhà của hắn.” Hoàng Thành Nhân cầu khẩn.
“Ngươi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi làm như thế nào.” Tần Hà lắc đầu.
Một người một hoàng bì tử làm giao dịch, chỉ có người trong cuộc biết, những người còn lại đều là vô tội.
Đáng thương không phải lý do để ngươi gây nghiệp chướng.
Ánh mắt Hoàng Thành Nhân dần dần trở nên ảm đạm.
“Nhưng mà, thấy ngươi nửa đời sống lương thiện, gây ra chuyện cũng là có nguyên nhân, ta cho ngươi ba ngàn công đức, để cho ngươi có thể cảm nhận được khói lửa nhân gian mười ngày, nhưng có một điều, ngươi không được có oán hận trong lòng nữa, sau mười ngày, ngươi hết tuổi thọ, chết già.” Lúc này, Tần Hà cắn xong cái hạt dưa cuối cùng, thâm thúy nói.