Hoàng Thành Nhân nghe vậy, màu đỏ tươi trong mắt cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, quỳ xuống đất, ba bái chín dập đầu với Tần Hà: “Hoàng Thành Nhân tạ đại ân cao nhân.”
“Ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói, mười ngày sau là đại nạn của ngươi.” Tần Hà đứng lên, nhận lấy ba bái của nó. Hôm nay là ngày hoàng bì tử kết thúc số mệnh, ba ngàn công đức kéo dài thọ mệnh thêm mười ngày, còn có thêm một cái thân người.
“Hoàng Thành Nhân không dám cãi mệnh, cả gan hỏi danh hào cao nhân.” Hoàng Thành Nhân lại quỳ xuống dập đầu lần nữa.
“Bản tọa Thanh Ngưu Đại Tiên, ngươi đi đi.” Tần Hà vung tay áo một cái, ba ngàn công đức đánh lên thân Hoàng Thành Nhân.
Ngay tức thì, Hoàng Thành nhân biến thành một ông lão thấp bé, trên thân mặc áo xám, đầu đội khăn quấn đầu, khom người cúi đầu: “Đại ân của Tiên nhân, kiếp sau Hoàng Thành Nhân sẽ báo đáp.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Mê vụ bao phủ Phủ trạch Lương gia cuối cùng cũng tán đi, bốn phía trở nên quang đãng.
Tần Hà nằm lại xuống ghế ngả, không nhịn được vỗ trán.
Ba ngàn công đức a!
Cứ như vậy cho đi!
Hiện tại, mỗi ngày Miếu Nhàn Vân cũng chỉ có mấy trăm công đức, hơn nữa còn đang giảm dần.
Tích góp mười ngày.
Đau lòng a.
Sau này bớt quản chuyện không đâu thì tốt hơn.
Hắn chỉ là một tên thợ thiêu thi, không thể phổ độ được chúng sinh, không thể sửa đổi nhân tâm cùng thế đạo này.
Năm bộ thi thể vẫn chưa cháy hết.
Đứng dậy cho thêm chút củi, Tần Hà lại tiếp tục nằm xuống.
Trên đầu, bầu trời được gột rửa, vầng trăng treo cao, đã sắp đến ngày rằm rồi.
Một canh giờ sau.
Năm thi thể lần lượt trở thành tro cốt, bởi vì chỉ là thi thể bình thường, vẫn chưa hoàn thành thi biến cùng hung biến, cho nên phần thưởng cũng rất bình thường.
Tất cả cho bảy năm đạo hạnh, ba năm nội kình, hai quả trái cây sức mạnh.
Hắn lật tay một cái, một quả trái cây sức mạnh xuất hiện trong lòng bàn tay, đưa lên miệng cắn một cái.
“Răng rắc”
Vị dâu, vừa ngọt ngào vừa giải khát.
...
Đến khi thi thể hoàn toàn đốt xong đã là nửa đêm canh ba.
Tần Hà tắt lửa, đi ra Lương Phủ.
Kết quả vừa nhìn, khá lắm, ngoại trừ lão quản gia, toàn bộ đám người Lương gia ô ương ô ương kia đều không thấy.
“Đại tiên, yêu tà kia....” Lão quản gia theo bản năng liếc mắt nhìn về phía gia trạch bên trong.
“Giải quyết xong, gia trạch này của ngươi đã sạch sẽ.”
“Cảm tạ Đại tiên, cảm tạ Đại tiên!” Lão quản gia vui mừng quá đỗi, liên tục khom người.
“Lão gia nhà ngươi đâu?” Tần Hà hỏi.
“Lão gia nhà ta... Ông ấy, ông ấy mấy ngày nay bị lo lắng hãi hùng, lại không biết Tiên nhân đi ra lúc nào, cho nên đã đi quán trọ trước.” Lão quản gia lộ vẻ hổ thẹn.
“Phải không.”
Tần Hà liếc ông ta một cái.
Lương Thế Kiệt đã tính toán rõ ràng.
Nếu như Tần Hà trị được Hoàng Thành Nhân, chắc chắn là Hoàng Thành Nhân sẽ kể ra chuyện xấu ông ta “nói chuyện không giữ lời”, như vậy ông ta không có mặt mũi gặp người.
Nếu như Tần Hà không thể trị được Hoàng Thành Nhân, vậy thì càng không cần phải đợi.
Chắc chắn là chết.
“Lão gia nhà ngươi, không phúc hậu a.” Tần Hà nói ẩn ý.
“Lão gia ta, cái này, ta, thật có lỗi, Đại tiên.” Vẻ mặt lão quản gia lập tức càng thêm hổ thẹn.
“Thôi, việc đã giải quyết xong, đừng quên thực hiện lời hứa của ngươi là được.” Tần Hà khoát khoát tay, cất bước đi xa, chẳng bao lâu sau đã hòa cùng màn đêm, biến mất không thấy bóng dáng.
Thị phi đúng sai của Lương Thế Kiệt, Tần Hà không có hứng thú bận tâm đến.
Vận may của người này đã kết thúc, không bao lâu nữa liền sẽ có tai ương lao ngục, cuối đời suy tàn, phúc bạc mệnh cạn.
Lương Thế Kiệt không biết là, nếu như ông ta “khẩu phong” cho Hoàng Thành Nhân, đúng là sẽ phải xui xẻo một hồi, nhưng cuối cùng, sau cơn mưa trời sẽ sáng lại, phúc lộc sẽ càng thêm dồi dào.
Người có phúc lộc, có vận, có mệnh, còn có sự tại nhân vi.
Không chỉ có giảm, còn có tăng.
Hoạ là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi hoạ ẩn náu, người đang làm, trời đang nhìn.
Nực cười Lương Thế Kiệt, vận may phủ đầu, lại chỉ thấy được giảm.
Lương gia cả nhà bi thương, Hoàng Thành Nhân trăm năm khổ tu bị hủy hoại trong phút chốc.
Một ý nghĩ sai lầm, vạn kiếp bất phục.
....
Sau nửa đêm, Tần Hà về tới lò hỏa táng.
Tháo xuống mặt nạ, thay quần áo, Tần Hà nghênh ngang gõ cổng lớn lò hỏa táng.
“Xem như trở về.” Giọng nói của Từ Trường Thọ truyền ra.
Cổng lớn rất nhanh được mở ra, Từ Trường Thọ thấy Tần Hà, hỏi: “Ngươi đi đâu, giờ này giờ gì mới trở về?”
“Ta vào thành, nhầm canh giờ ra khỏi thành nên bị nhốt ở bên trong, đến giờ mới tìm được cơ hội trở về.” Tần Hà há mồm bịa đặt, mặt không đỏ, tim không đập, tay không run.
“Lá gan ngươi thật là lớn a, dám leo tường ra khỏi thành, bất kể là ban ngày hay ban đêm, nếu là bị bắt đều sẽ bị coi là mật thám xử lý, lập tức chém đầu.” Từ Trường Thọ giật mình, nói: “Lần sau tuyệt đối đừng làm như vậy, ngươi coi đấy là nhà xí à, muốn vào là vào muốn ra là ra à.”
“Đã biết, lần sau ta sẽ chú ý.” Tần Hà cười cười.
Đóng cổng lại, Từ Trường Thọ dẫn Tần Hà vào phòng trực ban, lúc này, Lăng Trung Hải, Lý Thiết, Cao Lâm Khôn đang ngồi quây quần bên chậu than sưởi ấm, đám người còn hâm nóng rượu, chuẩn bị đồ nhắm.
“Nếu ngươi không trở về, ta sẽ phải đi báo mất tích đấy.” Lăng Trung Hải liếc nhìn Tần Hà một cái, cực kỳ hưởng thụ hớp một ngụm rượu, cũng không có vẻ gì là tức giận.
“Ta về trễ, vậy nên ta tự phạt ba chén.” Tần Hà nhếch miệng cười, vươn tay cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình, không có chút khách khí nào.
Lăng Trung Hải vội vàng đè lại bầu rượu: “Không cần phạt, đêm nay chỉ có một bầu rượu này chống lạnh thôi đấy, tiết kiệm một chút.”
“Không được, trễ như vậy mới trở về, nhất định phải phạt.”
“Ta không phạt ngươi được chưa.”
“Vậy cũng không được, đây là quy củ.”
“ĐKM quy củ, ở đây lão tử chính là quy củ.”
“....”
Một lát sau, Tần Hà thích ý uống xong một chén rượu “tự phạt”.
Rượu bình thường, nhưng nó là thứ giành được nha.
Đồ vật giành lấy lúc nào cũng “ngon”!
“Đêm nay đưa thi thể gì vậy?” Đặt chén rượu xuống, Tần Hà lại bốc lấy đậu phộng trên bàn.
Ban ngày có xử trảm ở đầu Chợ Tây, nói không chừng có thể phân đến một hai bộ thi thể bị chặt đầu.
“Mười bảy bộ, trong đó có hai thi thể bị chặt đầu.” Lý Thiết vừa đặt chén rượu xuống vừa nói.
Tần Hà thầm nghĩ, bỏ lỡ, đáng tiếc.
Đến giờ này thi thể mà bật dậy thì cũng đã bật rồi, nếu như không bật dậy thì cũng đã sắp đốt xong.
Nhưng mà, so sánh với chuyện lập miếu, chuyện này cũng không coi là gì.
Sau đó mấy người bắt đầu chém gió, từ đám chó hoang ở bãi tha ma đến đại tướng công ở Tiểu Hồng Lâu, lại từ đại tướng công nói đến Thanh Ngưu Đại Tiên đang gây xôn xao gần đây.
“Thanh Ngưu Đại Tiên, pháp lực vô biên!”
“Nghé ọ ọ...ọ...”
Cao Lâm Khôn khép hai ngón tay lại, đâm về phía Lý Thiết, lại bị Lý Thiết chụp lại.
“Có pháp lực hay không không biết, nhưng Phi Ngư Vệ đào sâu ba thước đất cũng không thể tìm ra người này, thế nên người này cũng không phải người bình thường.”
“Nói không chừng còn không phải là người, là yêu, bằng không sao có thể tư tụ công đức.”
“Mấy tên ăn chơi trác táng đều lấy cưỡi trâu làm trào lưu, có ngựa không cưỡi lại cưỡi trâu, rêu rao khắp nơi, khiến cho giá trâu tăng cao, Miêu lão bản Ngưu Hành kia lần này xem như phát tài rồi.”
“Nếu biết trước thì ta đã nuôi trâu rồi, nhất định sẽ phát tài.” Lý Thiết nói.
“Ngươi nuôi trâu? Sao ngươi không đi cầu Thanh Ngưu Đại Tiên kia nhận ngươi làm con nuôi luôn đi.” Cao Lâm Khôn chế nhạo.
“Ta đây chỉ là không biết là ai thôi, nếu là biết, đừng nói là nhận làm con nuôi, dù là nhận làm cháu trai ta cũng đồng ý.” Lý Thiết không thấy mất mặt chút nào.
Tần Hà liếc Lý Thiết một cái, yên lặng lắc đầu.
Quả nhiên là người sợ nổi danh heo sợ mập, người một khi nổi danh, chưa nhắc đến một đống chuyện phiền phức, chỉ là sự thêu dệt đằng sau cũng đã đủ làm cho người ta chán ghét.
Lại trò chuyện một hồi, Lăng Trung Hải nhìn về phía Từ Trường Thọ, hỏi: “Trường Thọ, hôm qua không phải là ngươi lén lút đi hẹn hò với cô nhân tình kia à, sao rồi?”
Từ Trường Thọ đặt chén rượu xuống, lắc đầu: “Mảnh mai y như một cây sào trúc, trông không có chút phúc khí nào, mấu chốt là nàng còn sợ tanh, như vậy sao được chứ.”
Tần Hà nghe vậy, động tác ăn đồ nhắm chợt dừng lại, nhìn về Từ Trường Thọ với vẻ mặt khiếp sợ. Tiếp đó, hắn liền nghe Từ Trường Thọ nói tiếp: “Thúc ta chính là kinh doanh cá ướp muối, sợ tanh sao có thể bước vào cửa Từ gia được.”
“Ngươi chính là nhớ thương vị đậu hũ Tây Thi kia a?” Lý Thiết cười to.
“Ta thấy tám thành là như vậy!” Cao Lâm Khôn cũng cười.
“Ngươi cũng giống mấy tên kia?”
“Đậu hũ Tây Thi có phúc khí a!”
“Cũng không giống như sào trúc, trước cong sau vểnh nha uy.”
“Còn cưới một tặng một.”
Mấy người ngươi một lời ta một câu, ghẹo Từ Trường Thọ đến mặt đỏ tai hồng.
Tần Hà cũng xem vui vẻ.
Thời gian gần đây, Từ Trường Thọ rảnh rỗi liền đi ăn đậu hũ, trông ánh mắt hắn ta nhìn Dương Xảo Nhi, giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Vốn còn tưởng rằng Từ Trường Thọ là một lão già khô khan.
Hiện tại xem gia, tên gia hỏa này thật sự đã động tâm.
Hơn hai mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình.
“A!!”
Trong lúc đám người đang cười đùa, đột nhiên có một tiếng hét thảm truyền đến.
Tần Hà nhanh như chớp quay đầu lại, phòng thiêu thi số mười tám.