Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lăng Trung Hải hơi chần chừ một chút mới đứng dậy, hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt biến sắc, nói: “Không tốt, xảy ra chuyện rồi!”
“Mau!”
“Phòng số mười tám!”
Cao Lâm Khôn cùng Lý Thiết cũng phản ứng rất nhanh, lập tức cầm đao lao ra ngoài theo Lăng Trung Hải.
Bốn người đi đến trước cửa phòng thiêu thi số mười tám, trảm mã đao ra khỏi vỏ, cầm bùa trấn thi trên tay, mở cửa phòng số mười tám ra.
Vọt vào nhìn một cái, kinh hãi đến mức sống lưng ai nấy đều lạnh toát.
Chỉ thấy một tên thợ thiêu thi mặc áo gai vải thô nằm ngã trên mặt đất, khuôn mặt máu thịt be bét, đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Mấu chốt là, bộ thi thể trong lò đốt xác đã cháy gần hết, chỉ còn sót lại xương cốt.
“Thủ lĩnh, là sự kiện linh dị.” Giọng nói Lý Thiết run rẩy.
“Ông nội ngươi, phòng mười tám này bị sao vậy, trúng tà à?” Sắc mặt Lăng Trung Hải cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Nếu là ban ngày, sự kiện linh dị cũng chỉ là sự kiện linh dị, nhưng vấn đề là, hiện tại đang là ban đêm.
Làm không tốt, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Rất nhiều năm trước, lò hỏa táng thành bắc cũng đã xảy ra một sự kiện linh dị vô cùng kinh khủng, trong vòng một đêm, ngoại trừ một tên quan sai trực ban, toàn bộ người ở trong lò hỏa táng thành bắc đều chết hết.
Tên quan sai trực ban may mắn thoát chết kia về sau cũng đã phát điên.
“Sao rồi?”
Lúc này, Tần Hà ở ngoài cửa thò đầu vào xem.
“Ngươi đừng vào đây, xảy ra chuyện rồi.” Từ Trường Thọ vươn tay cản hắn lại.
Tần Hà chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
“Cùng nhau tiến vào.” Lăng Trung Hải chỉ huy.
Bốn người gật đầu, đồng thời bước đến gần thi thể của thợ thiêu thi số mười tám.
Đây là thợ thiêu thi mới nhận về, thay thế tên thợ thiêu thi số mười tám mất tích lúc trước.
Không ngờ rằng hắn ta ngay cả một ngày cũng không trụ nổi.
Nhiều người nhiều dương khí, nhất là bọn họ đều là người tập võ, huyết khí càng thịnh, đây là pháp bảo tự nhiên có thể khắc chế được tà ma quỷ quái, chỉ cần không gặp phải tà vật vô cùng hung ác quyết tâm muốn giết bọn họ, thường có thể gặp dữ hóa lành.
Rất nhanh, Lăng Trung Hải đã đi đến bên cạnh thi thể.
Dùng đao đập đập thử, không có phản ứng gì, lại lấy chân đá đá, lúc này bỗng có một thứ gì đó hình tròn từ trong tay thi thể lăn ra ngoài.
Vậy mà là một đồng tiền đầy máu.
Đồng tiền lăn một mạch thẳng đến chỗ cửa sắt, ngay dưới chân Tần Hà.
Tần Hà cúi người, cẩn thận nhặt đồng tiền kia lên, quan sát tỉ mỉ một lượt, hắn hơi híp mắt lại.
Tiền tệ ở Đại Lê không thống nhất, có quan đúc cũng có tư đúc, đủ chủng loại cùng với tỷ lệ hối đoái riêng, sơ ý một chút là có thể bị lừa, ăn thua thiệt.
Tiền đồng quan đúc được gọi là Đại Lê Thông Bảo, hoặc là thêm nguyên hào Hoàng đế, gọi là Thiên Khải Thông Bảo.
Tư đúc cũng tương tự, có điều chất lượng kém hơn.
Nhưng cái tiền đồng này, trên đó lại in là: Thiên Mệnh Thông Bảo.
Chỉ khác một chữ nhưng lại lộ ra sự quỷ dị.
“Đó là cái gì?” Lăng Trung Hải hỏi.
“Một đồng tiền.” Tần Hà trả lời.
“Ta xem chút.” Lăng Trung Hải vội vàng đi tới.
Tần Hà đưa cho hắn ta, Lăng Trung Hải xem xét một chút, nói thầm: “Kỳ lạ, hắn ta cầm tiền đồng trong tay làm gì vậy? Tiền này là tiền lò hỏa táng chúng ta phát a.”
“Quan gia, tiểu nhân về trước.” Tần Hà nói một câu rồi trở về phòng thiêu thi số bảy.
Vừa đóng cửa lại, ánh mắt Tần Hà bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Đi mòn gót giày tìm không thấy, được đến lại chẳng mất chút công nào, thứ lột da mặt kia, lại xuất hiện.
Tần Hà vừa lật tay, trong lòng bàn tay lại xuất hiện đồng tiền “thiên mệnh” ban nãy.
Đồng tiền truyền đến cảm giác âm u lạnh lẽo, trừ điều đó ra thì không khác gì với một đồng tiền bình thường, nếu như không nhìn kỹ, căn bản là không thể phát hiện được sự khác biệt.
Trầm ngâm trong chốc lát, Tần Hà nhảy lên nóc phòng, chui qua ống khói đi ra ngoài, lao nhanh về phía bến tàu.
Bởi vì trong khoảnh khắc tiếng hét thảm vang lên, Tần Hà đã mở ra thuận phong nhĩ cùng thuật thính phong biện vị, lờ mờ phát hiện có một luồng khí tức lơ lửng bay về phía bến tàu.
Không bao lâu sau, Tần Hà đã tới bến tàu.
Bến tàu ban đêm yên ắng vắng vẻ, đám thợ bốc vác đã đi nghỉ ngơi từ sớm, thuyền công trực đêm thì ngủ gà ngủ gật.
Chỉ có lấm tấm ánh lửa đang chập chờn.
Thuật vọng khí!
Mắt Tần Hà lóe lên một tia sáng mờ, bắt đầu quan sát bến tàu.
Nhưng mà hắn không phát hiện được cái gì khác thường, hình như cái thứ kia đã ẩn náu đi rồi.
Suy nghĩ một lát, Tần Hà tiến vào một gian nhà kho trống trải không có người trông coi, búng mạnh ngón tay.
“Đinh linh linh”
Đồng tiền Thiên Mệnh bị bắn ra, xoay vòng trên không trung, tạo ra âm thanh tựa như chuông bạc, vang vọng ở trong gian nhà kho trống trải.
Một tiếng....Hai tiếng....
Tần Hà ngồi trên nền đất, tựa như đang nhàm chán đùa nghịch đồng tiền trong tay.
Đồng tiền xoay tròn tung lên rơi xuống, âm thanh đinh linh linh vốn là rất vui tai, nhưng hiện tại lại khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Biến hóa xuất hiện nhanh hơn rất nhiều so với Tần Hà dự đoán.
Tần Hà cảm nhận được ở phía sau có tiếng bước chân truyền đến, trong nháy mắt, một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo tràn ngập toàn bộ nhà kho.
Hắn chậm rãi xoay người, một tên nam tử cười “hắc hắc” đang đứng ở đó.
Một đôi mắt cực kỳ nham hiểm lại phối hợp với một khuôn mặt trông không có vẻ gì là nham hiểm, thoạt nhìn thì không thấy có vấn đề gì, nhưng lại khiến cho người khác thấy có gì đó không tương xứng.
Gương mặt này Tần Hà nhận biết.
Mã Đồ Tử!
Chính là thợ mổ heo trụ ở lò hỏa táng thành đông hơn nửa năm, cuối cùng lại thế cho hắn một mạng.
Cũng là “lão đại” trước đây của lò hỏa táng.
Hơn một tháng trước bị lột da mặt.
“Ngươi có biết đồng tiền trong tay ngươi kia dùng để làm gì không?”
Nam tử mở miệng, giọng nói phiêu phiêu không có một tia nhân khí, nghe giống như là sắp tắc thở, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Giải thích thử chút?”
“Cái này gọi là đồng tiền thiên mệnh, người nào nhận được đồng tiền này, đều là người được thiên mệnh chọn trúng, ngươi rất may mắn!” Nam tử đánh giá khuôn mặt của Tần Hà, có vẻ như rất hài lòng.
“Gặp phải ta, ngươi càng may mắn.” Tần Hà mỉm cười, Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại xông tới.