Hai người đánh giá lẫn nhau rồi tự mỉm cười.
Bầu không khí lúc này rất kỳ lạ, có vẻ “chứa đầy tình ý”.
Qua một lát.
Nam tử thu ánh mắt đánh giá lại, nói: “Ngươi giống như không sợ hãi?”
“Tại sao phải sợ?”
“Rất có can đảm, da mặt này lột ra, nhất định là không tồi.”
“Ta muốn hỏi một câu.” Tần Hà nghiêng đầu.
“Thường thì ta không có kiên nhẫn với những người sắp bị lột da mặt, nhưng trông khuôn mặt ngươi không tệ, ta cho ngươi hỏi một câu.”
“Các ngươi lấy da mặt làm gì?”
“Đây là một câu hỏi rất hay.”
Dường như nam tử đã bị gợi lên lòng kiên nhẫn, hắn ta giải thích: “Thiên hạ này có người cần mặt mũi, có người lại không cần mặt mũi, nhưng người cần mặt mũi chiếm đa số, đây cũng là giá trị của da mặt.”
“Cho nên, vì khuôn mặt của ngươi bị thối rữa không còn mặt mũi (+) mà ngươi đi cướp da mặt của người khác?” Tần Hà tò mò hỏi.
“Ta vô liêm sỉ?”
Nam tử nghe vậy, không những không giận mà còn bật cười, “Ha ha ha.... Ta thì tính là gì chứ, người cần.... mặt mũi nhất trên thế gian này, mới là người làm chuyện vô liêm sỉ nhất.”
(Note (*): Trong tiếng Trung, không cần mặt mũi còn có nghĩa là câu chửi: đồ mặt dày, không biết xấu hổ, vô liêm sỉ.)
“Nói như vậy, ngươi còn không phải là chính chủ?” Trong mắt Tần Hà có một tia sáng lóe lên.
Nam tử vừa nghe, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, lắc đầu nói: “Ta nói với ngươi những chuyện này làm gì, đúng là làm chuyện thừa thãi.”
Nụ cười của Tần Hà lại càng sâu hơn, nói: “Trùng hợp quá, ta cũng cảm thấy đây là cởi quần đánh rắm.”
“Thật cuồng vọng, ngược lại ta muốn xem thử xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.”
Trong mắt nam tử bắn ra sự nguy hiểm, quỷ khí toàn thân bốc lên, hai tay hóa thành quỷ trảo to lớn, đôi mắt rực đỏ, tựa như ma thần.
Chỉ trong chớp mắt, từ nơi cách đó không xa nam tử đã tiến đến trước mặt Tần Hà.
Tốc độ nhanh như tia chớp.
“Sưu!”
Quỷ trảo đâm thẳng về phía ngực trái Tần Hà, lộ rõ sự sắc bén.
Nhưng Tần Hà vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng hề né tránh.
“Bang!”
Chỉ thấy một chùm tia lửa lóe lên, quỷ trảo đánh lên ngực trái Tần Hà phát ra tiếng kim loại va chạm.
Đôi mắt đỏ tươi như máu của nam tử thoáng qua sự kinh hãi.
Hắn ta chưa từng gặp phòng ngự mạnh như vậy.
Trảo này của hắn ta, nhìn như một chiêu nhỏ, nhưng thực tế lại là một sát chiêu cực mạnh.
Hắn ta đã sớm nhận thấy Tần Hà khác thường, người bình thường nhìn thấy hắn ta một thân tà khí thì đã sợ đến vỡ mật, người trước mặt này vẫn còn có tâm tình nói chuyện phiếm với hắn ta.
Người như vậy nhất định có một chút năng lực hộ thân, cho nên ngay kích đầu tiên hắn đã sư tử vồ thỏ dùng hết toàn lực.
Song một trảo này, hắn ta có cảm giác giống như là chộp vào chùy sắt, quỷ trảo gần như bị vỡ nát.
Nam tử sợ hãi, vội vàng nhanh chóng lùi lại.
Nhưng mà hắn ta chỉ nghe “ông” một tiếng, người trước mặt đã bộc phát ra một trận kim quang.
Tiếp đó hắn ta lập tức bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, quỷ trảo đã hóa thành quỷ khí tiêu tan, hai tay máu thịt be bét, còn có thể nhìn thấy được cả xương trắng.
“Tốc độ không tồi.”
Tần Hà đánh giá một câu, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía ngực trái của mình, áo bị rách, nhưng trên da chỉ lưu lại một vệt màu trắng.
Thuật mình đồng da sắt - Sơ cấp: Đây là một môn pháp thuật đến từ Thâm Uyên, luyện tập thuật này, ngài có thể làm cứng lại một bộ phận trên thân thể, khiến cho đao kiếm khó thương, cứng rắn như đồng sắt.
Sản phẩm đến từ Thâm Uyên, quả nhiên chưa từng khiến cho người ta thất vọng.
Thuật phòng ngự này có vẻ còn mạnh hơn đồng sắt đến mấy lần.
“Aaa a!”
Nam tử kêu lên đau đớn, lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi.
Công đức kim thân của Tần Hà phản kích quá mạnh mẽ, tất cả yêu ma quỷ quái ở trước công đức kim thân đều sẽ tự động bị khắc chế, trừ phi là có sự khác biệt về chất, không thì không có cách nào có thể đối kháng được.
Cái này vẫn còn là kết quả của việc Tần Hà đã áp chế công đức kim thân để thử hiệu quả của thuật mình đồng da sắt, bằng không, khi mà hắn ta vừa mới đến trước người Tần Hà là đã bị đẩy lùi ngay tức khắc, ngay cả một vệt trắng cũng không thể lưu lại.
“Ngươi là ai?”
Nam tử vô cùng thê thảm, so với ban nãy thì quả thực như là hai người, áo quần rách bươm, cánh tay thấy được cả xương trắng, làn da trên mặt bị rách vài chỗ, lộ ra da thịt khô héo bên trong.
Lúc này, hắn ta càng trông giống một tên dị nhân lạnh lùng gian ác.
“Vì sao các ngươi đều thích hỏi ta là ai vậy?” Tần Hà cạn lời.
“Ngươi không thể là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng trong số những người nổi danh ở kinh thành lại không có ngươi.” Nam tử cắn răng nói.
“Vậy cũng không nhất định a.” Tần Hà lắc đầu.
“Bằng hữu, ta không quan tâm ngươi là ai, tìm nhầm người coi như là ta xui xẻo, chúng ta tạm biệt từ đây, được không?”
“Dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng việc ngay cả Phi Ngư Vệ cũng không dám quản chúng ta, ngươi có thể giết ta, nhưng ta đảm bảo ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt.” Nam tử nói với vẻ uy hiếp cùng tự tin.
“Phi Ngư Vệ cũng không dám quản?”
Tần Hà híp híp mắt, cười lạnh nói: “Vậy lại càng đặc sắc.”
Vừa nói, Tần Hà vừa bước từng bước tiến về phía nam tử, tay lần mò dưới nách rồi lôi ra cái xẻng lớn màu đen.
Vẻ mặt nam tử lập tức trở nên vô cùng khó coi, bởi vì hắn ta không nhìn rõ Tần Hà lấy vũ khí từ đâu ra, dưới sự tức giận, hắn ta hét lớn: “Đồng tiền Thiên mệnh, thôn tặc lấy mạng!”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy hắn ta đột nhiên xé ngực áo, một chiếc khăn tay thêu hình đầu quỷ đón gió căng ra, bao phủ về phía Tần Hà.
Ngay khi khăn tay vừa bay ra, đầu quỷ mọc răng nanh kia thức tỉnh.
Mắt quỷ đỏ tươi, răng nanh đen như mực, khuôn mặt cùng răng nanh kinh khủng kia, trông tựa như đến từ nơi sâu nhất của Địa ngục, hung ác, điên cuồng, tàn nhẫn, tất cả những cảm xúc tiêu cực vào thời khắc này gần như hoàn toàn bộc phát ra.
Khăn tay còn chưa tới, Tần Hà đã cảm thấy gió tanh đập vào mặt, quỷ khí lạnh lẽo.
Tần Hà hơi híp mắt lại, nhanh như chớp đánh một chưởng về phía đầu quỷ mọc răng nanh kia, trong nháy mắt, một cái linh ấn hình bàn tay màu trắng đánh thẳng lên trán của đầu quỷ.
Ba mươi sáu thức trấn linh, trấn linh ấn.
Dưới sự gia trì của gần hai trăm năm pháp lực cùng với vô số công đức, hiệu quả rất tốt.
Cái đầu quỷ mọc răng nanh kia ngay lập tức trở nên cứng đờ.
Sau một khắc, Tần Hà túm được răng nanh của đầu quỷ, ra sức xé ra, cái đầu quỷ mọc răng nanh gầm rú lên một tiếng rồi nổ tung thành một đám quỷ khí.
Nhìn lại trong tay Tần Hà, chiếc khăn kia đã biến thành hai nửa, bên trên trống rỗng, hiển nhiên là đầu quỷ đã bị tiêu diệt.
Đến lúc này, nam tử mặt cắt không còn giọt máu.
Thôn tặc chính là phách quỷ.
Sau khi thôn phệ nguyên dương của nhiều người sống, đã đạt đến cấp bậc lệ quỷ.
Vậy mà người này vừa xé một cái, nó đã bị tiêu diệt, thật giống như là xé một tấm vải rách.
Không chút do dự, nam tử xoay người bỏ chạy.
“Phốc phốc phốc.”
Hắn ta vừa mới xoay người đã cảm thấy sau lưng tê rần, lập tức cả người bị bắn đi, tiếp đó liền tiếp xúc thân mật với cây cột ở cách đó không xa.
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, cúi đầu xem xét, trước ngực hắn ta đã vỡ ra một lỗ máu, trên lỗ máu lộ ra một cái xẻng sắc bén, ghim hắn ta lên trên cột.
Rõ ràng là thân thể hắn ta đã bị xuyên thủng.
“Aaa a!!”
Nam tử rú lên thảm thiết.