Cùng lúc đó, Phi Ngư Vệ.
Vài tên quan sai Phi Ngư Vệ khiêng một bộ thi thể phủ vải liệm đến trước cửa phòng.
“Chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Thẩm Luyện vang lên, hắn ta đang đứng trên thang, quay lưng về phía cửa, dưới ánh nến, cái bóng hắn ta bị kéo ra thật dài.
Bên cạnh là một loạt các kệ sách trưng bày đủ mọi loại sách, những kệ sách cao chiếm phần lớn diện tích nơi này.
Hàng sách cao nhất cần phải đứng lên mấy nấc thang mây mới có thể lấy được, trông rất hùng tráng.
“Khởi bẩm Chỉ huy sứ, Thiên hộ đại nhân, đồng tiền Thiên mệnh lại xuất hiện.” Một tên Bách hộ chắp tay bẩm báo.
Động tác lật sách của Thẩm Luyện chợt dừng lại, vài giây sau, hắn ta mới tiếp tục lật sang trang.
Quý Thành Lương tiến lên phía trước, chậm rãi vén vải liệm trên thi thể lên, hiển lộ ra một khuôn mặt máu thịt be bét, những giọt máu khô lại thành những hạt màu đen bám ở trên khuôn mặt, trông tựa như là da cóc, khiến cho người ta ghê sợ.
“Thi thể này phát hiện ở đâu?” Quý Thành Lương hỏi.
“Bẩm Thiên hộ, thi thể được phát hiện ở thành nam, thân phận là một tên lính canh ngục, bị tập kích vào lúc đi tiểu đêm, sau khi phát hiện ra đã lập tức đưa đến chỗ chúng ta.” Bách hộ nhanh chóng trả lời.
“Mang đi đi, đưa đến thiêu thi đường.” Quý Thành Lương phất tay, đến khi mấy tên quan sai khiêng thi thể đi xa, hắn ta nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay cũng không phải là trăng tròn, bọn chúng lại dám xem thường Phi Ngư Vệ.”
“Không thể kháng lại thì tức giận cũng chẳng có ích gì.” Ngữ điệu của Thẩm Luyện rất bình thản.
Vẻ mặt của Quý Thành Lương trở nên khó coi, lại không nói được nửa câu phản bác.
Cho dù là Phi Ngư Vệ cũng có vài nơi không dám đụng tới.
Ví dụ như, Hoàng Cung.
Khi trong Hoàng Cung xuất hiện kẻ gian ác, Phi Ngư Vệ cũng bất lực.
“Chỉ huy sứ, chuyện này chúng ta nên ứng đối như thế nào?” Quý Thành Lương hỏi.
“Đem toàn bộ số đồng tiền Thiên mệnh đã thu thập được ném vào thành đông.” Đến lúc này Thẩm Luyện mới quay người lại nhìn về phía Quý Thành Lương, trong mắt hắn ta lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Ngài định đánh động đến hắn?”
Sắc mặt Quý Thành Lương đại biến, nói tiếp: “Nhưng chúng ta không biết rõ vị kia, chúng ta....”
“Đánh cược một lần.” Thẩm Luyện nói.
.....
Lò hỏa táng.
“Bành!”
Một thứ toàn thân găm đầy đinh trấn thi nặng nề rơi vào lò đốt xác.
Khiến đại vương bát đang ngủ gật giật mình kêu lên.
Đại vương bát mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Tần Hà đang từ nóc nhà tuột xuống.
“Gia, đây là kẻ nào vậy?” Đại vương bát tò mò hỏi.
Ban nãy Tần Hà vừa trở lại phòng thiêu thi, không nói câu nào đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
“Kẻ xấu.”
Tần Hà trả lời một câu diễn tả từ vô cùng chính xác lại vừa mơ hồ, nói tiếp: “Mở lò, tranh thủ đốt xong trước khi trời sáng.”
“Chỉ còn một canh giờ nữa thôi.” Đại vương bát nhắc nhở.
Gần đây đốt vài bộ thi thể, nó đã có kinh nghiệm.
Thi thể bình thường thì cần khoảng hai canh giờ, thi thể tương đối hung thì sẽ kéo dài thêm nửa canh giờ, nếu như không ngừng thông gió, có thể rút ngắn bớt nửa canh giờ, nhưng rõ ràng là tăng tốc độ thì cần tiêu hao rất nhiều thể lực.
Đương nhiên cũng phải xem hình thể, còn có một lò đốt bao nhiêu bộ, số lượng càng nhiều thì dĩ nhiên, tốc độ lại càng chậm.
Trước mắt cách hừng đông chỉ còn một canh giờ, không phải là vấn đề tranh thủ kịp hay không kịp, căn bản là không đủ thời gian.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.” Tần Hà trừng nó.
Đại vương bát hơi rụt cổ lại, không dám nói thêm gì nữa, sau đó lại vội vàng vươn cổ ra khỏi thùng nước đến trước lò đốt xác.
Vừa nhìn một cái, nó lập tức giật mình sợ hãi, đôi mắt đậu xanh trợn tròn.
Người này vẫn chưa tắt thở.
Theo bản năng, đại vương bát nhớ lại lúc ăn cay lần trước, Tần Hà đã nói có một người cùng hắn ăn thịt bò xào ớt, kết quả là ăn không được, nhổ ra, sau đó người kia đã bị hắn đốt đi.
Khi đó, đại vương bát vẫn cho là Tần Hà chỉ hù dọa nó một chút mà thôi, bởi vì Tần Hà trông có vẻ rất hung dữ, nhưng sau khi tiếp xúc nó lại thấy hắn không phải là người xấu.
Không ngờ rằng!
Lại là thật sự!
Người trên lò bị đóng đinh trấn thi, chỉ có thể vặn vẹo thân thể, miệng bị bịt lại, rên rỉ đau đớn, khuôn mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Trực tiếp đốt người sống, đại vương bát cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu.
Vừa mới lạ lại vừa sợ hãi.
Còn sống nha.
Đây chính là một mạng người.
Giờ khắc này, ấn tượng của đại vương bát với Tần Hà đã chuyển từ buồn vui thất thường sang tâm ngoan thủ lạt.
“Sao còn ngây ra đó?” Tần Hà thấy đại vương bát ngẩn người, lên tiếng thúc giục.
“Vâng vâng vâng, chuẩn bị xong ngay đây.”
Đại vương bát vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, nhanh chóng chuẩn bị.
Tần Hà nhìn về phía nam tử nằm trong lò đốt xác, siết ngón tay mở ra cách âm tráo, sau đó lấy miếng vải đang chặn miệng nam tử ra, nói: “Ta không thường đốt người sống, ngươi có trăn trối không?”
“Hóa ra ngươi là một tên thợ thiêu thi?” Dù cho đang tuyệt vọng, ánh mắt nam tử vẫn xuất hiện vẻ không thể tin nổi.
Tần Hà mạnh mẽ đến y không thể tưởng tượng được, càng không thể ngờ rằng, người này là lại một tên thợ thiêu thi.
Thợ thiêu thi là gì?
Là cái nghề thấp hèn chỉ có ăn mày lưu dân mới làm, lấy mạng đổi màn thầu ăn.
Địa vị còn không bằng với dạ hương phu gom chở phân và nước tiểu trong thành.
Ăn bữa nay lo bữa mai, lại còn xui xẻo.
Người mạnh mẽ như vậy lại ở trong đám thợ thiêu thi, địa vị cách nhau quá xa khiến cho hắn không thể tin nổi.
“Ta cho ngươi nói lời trăn trối chứ không phải bảo ngươi đặt câu hỏi.” Tần Hà nói.
“Đừng đốt ta được không?” Nam tử sợ hãi hỏi.
“Không được.” Tần Hà lắc đầu, ngữ khí kiên quyết.
“Ta có tiền, ta có rất nhiều vàng bạc châu báu, ta còn có rất nhiều bí mật, ta... ta sẽ nói cho ngươi toàn bộ, ngươi đừng đốt ta!!” Nam tử gần như đã suy sụp.
“Đối với ta, những thứ này đều không quan trọng.” Tần Hà vẫn lắc đầu.
“Vậy ngươi coi trọng cái gì?”
“Không có ngươi, với ta là rất quan trọng.” Giọng điệu Tần Hà lạnh lẽo, nói: “Trước đây có một thợ thiêu thi thế cho ta một mạng, hôm nay ta phải trả cho hắn.”
“Ngươi giết ta cũng sẽ không có kết cục tốt!”
“Không sao, cứ việc tới.”
“Ta nói cho ngươi biết, sau lưng ta còn có người càng mạnh mẽ hơn, da mặt chúng ta lấy được, đa số đều là cho nhũ mẫu của đương kim Hoàng thượng sử dụng, ngươi không thể giết ta....ưm ưm...”
Nam tử đã hoàn toàn suy sụp, bắt đầu la hét lung tung.
Tần Hà lại nhét vải bịt miệng y lại, lắc đầu không còn gì để nói: “So với người sống bị ta đốt trước đây, ngươi kém hơn rất nhiều, người kia mới gọi là một kẻ kiên cường.”
Trong lúc Tần Hà nói chuyện, đại vương bát đã chuẩn bị xong.
Bỏ than đá vào lò, lại lấy ra mồi lửa Thâm Uyên.
Ngọn lửa bốc lên, nam tử giãy dụa, bến tàu có ngàn ngàn vạn vạn người, y lại cứ nhất định phải chạy đến lò hỏa táng thành đông, đây cũng là số mệnh.
Ông trời muốn xử lý y.
Đại vương bát ra sức thông gió, giội dầu hỏa liên tục cứ như không tốn tiền.
Hành động này của Tần Hà quả thực là đã hù dọa đến nó, nó chỉ sợ Tần Hà có một chút xíu không vừa ý, đến lúc đó tiện thể đốt nó luôn vậy thì xong đời.
Người buồn vui thất thường không thể nói lý.
Dưới sự làm việc cật lực của đại vương bát, tốc độ đốt cháy thi thể tăng thêm một bậc.
Nửa canh giờ, thi thể đã thuận lợi đốt cháy, gần như cùng lúc với tiếng gà gáy vang lên, kịch đèn chiếu bắt đầu.
Tần Hà rốt cuộc cũng biết được chiếc khăn tay có hình đầu quỷ mọc răng nanh kia đến cùng là cái gì.
Người có ba hồn bảy phách.
Ba hồn làm chủ tinh thần, bảy phách làm chủ thân thể.
Phách đầu tiên gọi là Thi Cẩu, phách thứ hai gọi là Phục Thỉ, phách thứ ba gọi là Tước Âm, phách thứ tư gọi là Thôn Tặc, phách thứ năm gọi là Phi Độc, phách thứ sáu gọi là Trừ Uế, phách thứ bảy gọi là Xú Phế.
Cái đầu quỷ mọc răng nanh kia, thật ra là một thứ gọi là Phách Quỷ.
Để tạo ra Phách Quỷ cần có thi thể tươi mới, thông qua bí pháp luyện chế mà thành.
Phách Quỷ lột da mặt này, cụ thể là dùng phách thứ tư “Thôn Tặc” trong bảy phách để luyện chế ra.
Cái gọi là Thôn Tặc, chính là chỉ việc loại bỏ da chết, duy trì sự sống.
Người bình thường nếu là mất đi phách Thôn Tặc, qua năm ba ngày sẽ có thể từ một đứa bé biến thành một lão già.
Sau khi bị luyện chế thành Phách Quỷ, phách Thôn Tặc vẫn có năng lực như cũ, chỉ cần cho nó chất dinh dưỡng, nó có thể sinh ra một thứ giúp người ta bảo trì sức sống, dung mạo không đổi.
Mà chất dinh dưỡng của nó, chính là da mặt người.
Để nói rõ hơn, cần phải bắt đầu nói từ vị Hoàng Nhi Gia đương thời.