Từ xưa đến nay, một hoàng tử có hai mẫu, một là mẹ đẻ, hai là nhũ mẫu.
Mẫu thân vi quý, nhũ mẫu vì tiện, dù cho các triều đại có thay đổi thì vẫn lấy đó làm luật lệ.
Nói đến lý do thì không có gì phức tạp.
Nếu là hoàng tử do mẹ đẻ nuôi lớn, đợi đến sau khi kế vị sẽ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi uy nghiêm của mẹ đẻ, lo trước ngó sau, khiến quyền lực rơi vào tay kẻ khác, ngoại thích tham gia vào việc chính sự.
Còn hoàng tử do nhũ mẫu nuôi lớn, quan hệ sẽ xa cách với mẹ đẻ, càn cương độc đoán, dĩ chính triều cương.
Thứ yếu là cung đấu trong thâm cung đại viện, mỗi bước đi đều nguy hiểm, nếu như hoàng tử tận mắt chứng kiến mẹ đẻ của mình bị ban dược hoặc là bị đày vào lãnh cung, khó tránh khỏi sinh ra lòng oán hận với tại vị, đồng thời cũng dễ gây nguy hiểm tính mạng cho hoàng tử.
Ngoài ra, hậu cung tranh sủng, mẹ đẻ căn bản không có nhiều thời gian gánh vác được trọng trách nuôi dạy con cái.
Do đó, cái nghề nhũ mẫu này, theo thời thế mà sinh.
Nhưng lại có câu nói, ân sinh không bằng ân dưỡng dục.
Hoàng tử ba tuổi đã ra ngoài cung sống, ngày thường khó gặp được mẹ đẻ một lần, còn nhũ mẫu thì lại bồi bạn ngày đêm.
Cho nên quan hệ với nhũ mẫu rất thân mật, hơn xa mẹ đẻ.
Thợ mộc cao cấp, vị Hoàng Nhi Gia đương thời cũng có một nhũ mẫu, gọi là Khách Thị.
Khách Thị mười tám tuổi nhập cung, hơn mười năm dung mạo không thay đổi, sắc đẹp quyến rũ, tựa như là thiếu nữ, cùng Hoàng Nhi Gia sớm chiều ở chung, đó là tương đối thân mật.
Hoàng Nhi Gia ba tuổi, bên ngoài nổi gió, Khách Thị liền ôm lấy Hoàng Nhi Gia, thế tử đừng sợ đừng sợ.
Hoàng Nhi Gia mười bốn tuổi, bên ngoài bốc cháy, Khách Thị liền ôm lấy Hoàng Nhi Gia, Thái tử đừng sợ đừng sợ.
Hoàng Nhi Gia mười tám tuổi, trên trời có sấm sét, Khách Thị cũng ôm lấy Hoàng Nhi Gia, Hoàng Thượng đừng sợ đừng sợ.
Quan hệ như vậy, đến khi Hoàng Nhi Gia kế vị, cộng thêm mẹ đẻ Hoàng Nhi Gia đã qua đời từ sớm, cung đình chính là thiên hạ của một mình vị Khách Thị này, vị này được phong làm “Phụng Thánh Phu Nhân”, ban thưởng Ngụy Trung Lương đối thực, ngụ tại Hàm An Cung, lo liệu việc ăn uống sinh hoạt thường ngày cho Hoàng Nhi Gia.
Cái gọi là đối thực, chính là quan hệ vợ chồng, đây cũng chính là nguyên nhân mà Ngụy Trung Lương có thể quyền khuynh triều chính.
Đều nói Ngụy Trung Lương quyền khuynh triều chính, nhân xưng “Cửu Thiên Tuế”, nhưng đó là người khác gọi, Ngụy Trung Lương cũng không dám chiếm cái danh này, chân chính Cửu Thiên Tuế là Khách Thị, tuyên công “Thánh Phu Nhân Cửu Thiên Tuế”, đến Nguỵ Trung Hiền còn phải mỗi ngày thỉnh an thăm hỏi.
Sau khi Khách Thị cầm quyền hậu cung, tuy là dung mạo vẫn trẻ tuổi như cũ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể ngăn được con dao sắc bén của thời gian cắt từng chút, từng chút một.
Đừng nói là tấm thân máu thịt, dù là một cục sắt nó cũng tồn đọng lại dấu vết thời gian.
Nhận được khiến cho người ta vui vẻ, mất đi khiến người ta sợ hãi, Phách Quỷ lột da hoành hành khắp kinh thành vì vậy mà xuất hiện.
Hơi đáng tiếc một chút, cái kẻ mà Tần Hà đốt đi này chỉ là một tên tay sai, chỉ hiểu sơ qua về người đứng sau Phách Quỷ lột da, còn cụ thể Đại nội Hoàng Cung móc nối và phân chia chiến lợi phẩm với kẻ thực hiện tà thuật như thế nào thì không rõ ràng.
Mà y cũng là vô tình nghe thấy người ta nhắc đến mới biết được một chút nội tình.
Kẻ thay mặt liên hệ với người đứng đằng sau được gọi là “Man Quỷ”.
Thuật điều khiển Phách Quỷ, bí pháp lột da, quỷ tu chi thuật đều từ “Man Quỷ” truyền thụ, hơn nữa mỗi lần liên hệ đều là do “Man Quỷ” chủ động tìm đến y.
Tuy nói rằng đám tà nhân lột da mặt này dựa vào Đại Nội Hoàng Cung, nhưng cũng có mạng lưới tổ chức chặt chẽ.
Dù sao thì bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được phép làm tổn hại mặt mũi của Thiên gia.
“Đương!”
“Đã đến canh giờ, mở cửa phòng!”
Rối bóng biểu diễn kết thúc, một tiếng chiêng vang, bên ngoài truyền đến tiếng quan sai trực ban.
“Dập lửa đi.” Tần Hà nói với đại vương bát.
“Vâng, gia.”
Đại vương bát vội vàng gật đầu, không khỏi thầm thở phào một hơi.
Cố gắng tranh thủ thời gian, cuối cùng vẫn không thể đốt cháy hoàn toàn.
Gia cũng chú trọng việc sau khi gà gáy không đốt thi thể, xem ra trước đây nó vẫn luôn hiểu lầm nha.
Gia thật ra là một người rất có nguyên tắc.
Nhưng còn không đợi lửa tắt, nó đã nhìn thấy Tần Hà cầm lên cái xẻng sắt, lạch cạch lạch cạch xúc thi thể vẫn chưa hoàn toàn cháy hết trong lò bỏ vào thùng tro cốt, tiếp đó nhấc lên thùng tro cốt rồi vung mạnh một cái.
Chỉ thấy cái thùng tro cốt kia “sưu” một tiếng hóa thành một vệt sao băng vọt ra khỏi ống khói, biến mất không thấy gì nữa.
Sau vài nhịp thở, “tõm”, âm thanh một vật rơi xuống nước truyền về.
Hiển nhiên là thùng tro cốt đã bị ném vào Đại Vận Hà.
Đại vương bát: “-”
“Còn ngây người làm gì, mau dập lửa rồi hạ nhiệt lò.” Tần Hà thấy đại vương bát lại ngây ngẩn, vội vàng thúc giục.
“Vâng vâng vâng....”
Đại vương bát gật đầu như gà mổ thóc, động tác kia, lưu loát liền mạch ngừng lửa hạ nhiệt, tựa như là mây trôi nước chảy.
Hơi nước bốc lên, dấu vết của một đêm đã bị che lấp lại.
Tần Hà thấy vậy hơi sững người.
Không biết vì sao sau mỗi lần tên gia hỏa này ngây người thì động tác lại có thể nhanh nhẹn hơn gấp mấy lần.
Đây là kỹ năng ẩn gì hay sao? Còn cần có thời gian CD?
Hông hiểu nổi.
Không thèm để ý nữa, Tần Hà nằm xuống giường.
Một đêm này quả thực là rất bận rộn, lao lực cũng không thành vấn đề, chủ yếu là khá tốn công, hao tâm tốn sức.
Đầu tiên là giải quyết xong chuyện của Lương gia, vốn tưởng là đã xong việc, ai ngờ Phách Quỷ lại tới tìm đường chết.
Nhưng mà phần thưởng nhận được lại khá là phong phú, như vậy đủ rồi.
Tay sai lột da cho một bản kỹ năng tương đối tốt: «Thuật tạo mộng sơ cấp».
Thuật tạo mộng sơ cấp: Học tập thuật này, ngài có thể tạo ra một đoạn mộng cảnh, để cho mộng cảnh thay vào thực tế, ghi chú: Thuật tạo mộng sơ cấp còn khuyết thiếu, không thể thi triển với người tu luyện và dị nhân.
Để cho mộng cảnh thay thế thực tế, có nghĩa là làm cho người ta tưởng rằng mộng cảnh đó đã thực sự xảy ra trong thực tế.
Chỉ hơi tiếc một chút là không thể sử dụng với người tu luyện và dị nhân, nói thẳng ra là chỉ có tác dụng với người bình thường.
Đây là kỹ năng về phương diện tinh thần đầu tiên của Tần Hà.
“Rầm rầm”
Cửa sắt lớn mở ra, Từ Trường Thọ đứng ở cửa.
Đại vương bát thu dọn xong hiện trường, vừa kịp rút vào trong bồn nước.
Từ Trường Thọ thấy Tần Hà nằm ở trên giường, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là đang ngủ, hắn ta ngáp một cái, xoay người đi mở cửa gian phòng thiêu thi tiếp theo.
Lúc này Tần Hà lại mở mắt ra.
Tay sai đã chết, Mã Đồ Tử cùng với tên ma mới chết oan đêm qua kia xem như là đã nhắm mắt.
Những chuyện khác thì cứ tạm thời cứ mặc kệ vậy.
Có cơ hội gặp được thì lại bắt vài tên tay sai tới đốt, không bắt được thì thôi.
Đại Nội Hoàng Cung có “Kim Long khí vận” thủ hộ, hắn không thể tiến vào.
Chải vuốt manh mối rõ ràng , Tần Hà ngáp một cái, ngủ thiếp đi.
Bớt quan tâm đến chuyện của người khác, chuyện không liên quan cũng đừng có quản.
Loạn thế phủ đầu, nghe theo mệnh trời.
.....
Tần Hà ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy đã là lúc xế chiều.
Đại vương bát tủi thân kêu đói.
Tần Hà nghĩ lại, hình như là mấy ngày chưa cho nó ăn rồi, thế là vội vàng rửa mặt, đi mua màn thầu cho nó.
Nhưng màn thầu thường thì chỉ bán vào buổi sáng, buổi chiều như này rất khó mua được.
Thế là Tần Hà liền đi vào thành, lòng vòng một hồi cuối cùng cũng tìm thấy được một gian bán màn thầu còn mở cửa.
Đang chuẩn bị gọi lão bản thì có một gã ăn mày bưng chén bể chạy tới, cúi người gật đầu nói với chủ tiệm: “Chủ tiệm, cho một cái bánh bao.”
“Đi đi đi, tên ăn mày hôi thối này, có tin ta sẽ đánh ngươi hay không?” Tướng mạo chủ tiệm có vẻ hơi hung hãn, thấy là một gã ăn mày thì vung lên nắm đấm ra bộ muốn đánh.
Gã ăn mày kia vừa trốn vừa vội vàng giải thích: “Chủ tiệm đừng đánh, ta có tiền, có tiền.” Nói xong gã còn xóc xóc cái chén bể, bên trong quả thực là có một đồng tiền.
Chủ tiệm thấy vậy, sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại, thấp giọng chửi một câu: “Không biết là kẻ ngu nào lại thưởng tiền cho đám cỏ rác các ngươi, thật phí phạm.”
Sau đó ông ta cầm lấy đồng tiền kia rồi ném cho gã ăn mày một cái màn thầu bột tạp.
Gã ăn mày nhặt lấy cái bánh, vui vẻ chạy đi.
Lúc này chủ tiệm mới nhìn về phía Tần Hà, mặc dù Tần Hà chỉ mặc áo gai vải thô, nhưng cả người lại gọn gàng sạch sẽ, ông ta lập tức nở nụ cười hỏi: “Khách quan ngài lấy cái gì, màn thầu bột trắng hay là bột tạp?”
“Ta muốn cái đồng tiền kia trong tay ngươi.” Tần Hà chỉ chỉ tay chủ tiệm.
Chủ tiệm sững sờ, “Khách quan ngài thật biết nói đùa, nào có đạo lý nào dùng tiền để mua tiền.”
“Ta ra hai đồng.” Tần Hà nói với vẻ chân thành.
“Hai đồng tiền?”
Chủ tiệm thấy Tần Hà không có dáng vẻ gì như là đang nói đùa, hơi nghi hoặc một chút, lật qua lật lại đồng tiền trong lòng bàn tay, chỉ thấy trên đó có in bốn chữ: Thiên Mệnh Thông Bảo.
“Như thế nào?” Tần Hà hỏi.
Con ngươi chủ tiệm xoay một vòng, lắc đầu: “Không bán.”
“Năm đồng.” Tần Hà tăng giá.
Vẻ nghi hoặc trên mặt chủ tiệm càng rõ ràng, ông ta lắc đầu càng kiên quyết hơn, còn nhanh chóng nhét đồng tiền vào túi, làm như là bảo bối.
Tần Hà bất đắc dĩ, lắc đầu: “Vậy cho ta 10 cái màn thầu trắng a.”
Một lát sau, 10 cái màn thầu trắng vào tay.
Chủ quán đưa mắt nhìn Tần Hà đi xa, thấy bên cạnh không có ai, vội vàng móc đồng tiền kia từ trong túi ra, trong mắt lộ ra sự tham lam, nói thầm: “Đây chẳng lẽ là đồ cổ?”