Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 109 - Chương 109 - Ăn Cướp Đi Đầy Đường

Chương 109 - Ăn cướp đi đầy đường
Chương 109 - Ăn cướp đi đầy đường

Nơi xa, gã ăn mày đang đứng ở dưới một góc tường gặm bánh.

Màn thầu bột tạp vừa cứng lại vừa đắng chát, gã ăn mày ăn bị nghẹn đến mắt trợn trắng, vội vàng tự vỗ ngực cuối cùng mới ho ra được, nhưng cũng khiến cho miếng bánh trong miệng bắn luôn ra ngoài.

Gã ăn mày vội vàng tiến lên nhặt lấy miếng bánh, chẳng thèm bận tâm đến bụi đất dính trên đó, bỏ cả vào trong miệng.

Khi gã nhặt lấy miếng bánh thì đột nhiên nhìn thấy một đôi chân.

Giày vải bố bình thường, giày là giày mới, nhưng chỗ đầu ngón chân rõ ràng đã bị mài mỏng, chẳng bao lâu nữa sẽ thủng ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, gã ăn mày thấy rõ ràng dáng vẻ của người này.

Mặc áo gai vải thô gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời đang nhìn thẳng vào gã.

Theo bản năng, gã ăn mày giấu nửa cái bánh màn thầu còn lại ra sau lưng, không nói một câu, co người lui về phía sau tỏ vẻ đề phòng.

“Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi nhặt được đồng tiền kia ở đâu không?” Tần Hà ngồi xổm xuống.

Gã ăn mày nhìn Tần Hà với ánh mắt dò xét, vẫn không mở miệng nói chuyện, gã ta còn âm thầm cầm lấy một cục đá ở sau lưng.

“Ngươi nói cho ta, ta cho ngươi cái này.” Tần Hà cười cười, móc một cái màn thầu từ trong túi ra.

Cái bánh trắng hơi có chút ngả vàng kia khiến cho gã ăn mày phải nuốt nuốt nước miếng, gã không tin tưởng, hỏi lại: “Ngươi... Thật sự có thể cho ta sao?”

“Chỉ cần ngươi chịu trả lời.” Tần Hà gật đầu.

Đôi mắt gã ăn mày vẫn nhìn chằm chằm vào cái màn thầu trong tay Tần Hà nhưng vẫn không nói chuyện.

“Ngươi ăn trước đi.” Tần Hà đưa màn thầu cho gã.

Gã ăn mày hơi chần chờ một chút rồi vội vàng giật lấy cái màn thầu trong tay Tần Hà, lập tức há miệng gặm, ăn như hổ đói.

Hai ba miếng, một cái màn thầu đã bị gã ta nuốt xuống bụng, ngay cả mảnh vụn dính trên tay cũng bị liếm sạch sẽ.

Ăn xong, gã lại nhìn về phía Tần Hà, nói: “Một... Một cái nữa.” Gã ta nhìn thấy cái túi đựng màn thầu của Tần Hà căng phồng, hiển nhiên là còn có rất nhiều.

“Được, nhưng mà ngươi phải trả lời ta trước đã.” Tần Hà cũng không tức giận, lại từ trong túi lấy ra một cái màn thầu nữa.

Gã ăn mày liếm liếm khóe miệng, lúc này mới nói: “Đồng tiền đó ta nhặt được ở một khe đá trong ngõ, hôm nay ta đã nhặt được hai cái đấy.”

Nói đến câu cuối, gã ăn mày còn hơi dương dương đắc ý.

Mí mắt Tần Hà hơi giật một cái, đêm nay trăng tròn, đây là đang muốn kiếm chuyện a.

Một gã ăn mày trong vòng một ngày nhặt được liên tục hai đồng tiền lấy mạng, Tần Hà cũng không cho rằng là do gã may mắn.

Nếu là một kẻ may mắn, gã đã không phải luân lạc đến tình cảnh phải đi ăn mày như vậy.

“Đồng tiền còn lại ngươi nhặt ở đâu, mua cái gì rồi?” Tần Hà hỏi tiếp.

Lúc này chỉ thấy gã ăn mày xòe tay ra, ngoắc ngoắc.

Tần Hà không nói gì đưa màn thầu trong tay cho gã.

Gã ăn mày hai ba miếng gặm xong, nói: “Nhặt trên đường cái ở đông thành, nhặt được lúc ta đi tiểu, cũng là dùng để mua màn thầu, nhưng là ở một cửa hàng khác.”

Tần Hà đứng lên, xem ra đêm nay sẽ rất náo nhiệt.

Khá thú vị đây, vừa mới định là cứ tính như vậy, kết quả lại có chuyện tới.

Không tham dự một chút thì quá đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy nha.

Quyết định chủ ý, Tần Hà quay người rời đi.

Rẽ trái rẽ phải đi đến một ngõ hẻm, tìm đến một viện tử trông có vẻ không tệ, hắn leo tường đi vào.

Đến khi trở ra, Tần Hà đã thay đổi thành một bộ dáng khác, thân mặc Phi Ngư phục, vai vác Tú xuân đao, long hành hổ bộ, uy phong lẫm liệt.

Người trên đường trông thấy dáng vẻ này, không có ai là không sợ, ngay cả xe ngựa đều ngoan ngoãn nhường đường cho Tần Hà.

Tia sáng mờ trong mắt Tần Hà lóe lên, thuật vọng khí mở ra, tiếp đó hắn đi vào một tiệm may.

Chưởng quỹ tiệm may vừa nhìn thấy Tần Hà, vội vàng từ sau quầy hàng chạy ra, cúi đầu khom lưng cười nói: “Nha, hôm nay ngọn gió nào đưa Ngụy đại nhân tới đây.”

Tần Hà nghe vậy, oa uy, còn là người quen a?

Vậy thì dễ nói chuyện rồi.

Choang, Tú xuân đao rút ra khỏi vỏ, Tần Hà hô to một tiếng: “Cướp đây!”

Chưởng quỹ nhìn Tần Hà một cái, lại nhìn thanh đao sáng loáng trong tay Tần Hà, cả người đều ngu.

Phi Ngư Vệ đúng là cướp đoạt rất nhiều, có điều thường là diệt môn và tịch thu tài sản.

Nhưng ăn cướp trắng trợn, lại còn hô to một câu “cướp đây” thì chưởng quỹ năm nay năm mươi tuổi mà chưa từng gặp trường hợp nào như thế này.

“Ngụy đại nhân, ngài... ngài đang làm gì vậy a?” Lá gan chưởng quỹ bắt đầu run rẩy, lúc này khách hàng trong tiệm cũng đã bị dọa chạy hết toàn bộ.

Phi Ngư Vệ, không sợ được sao?

Nếu như một đao chém xuống, đó là uổng mạng.

“Khụ khụ, ừm, vừa rồi hô nhầm.” Tần Hà hắng giọng một cái, vội vàng đổi giọng: “Bản quan phụng lệnh phá án, ngươi lấy hết toàn bộ tiền đồng thu được hôm nay ra đây.”

Chưởng quỹ nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Ngụy đại nhân không phải là làm ở thiêu thi đường sao, từ khi nào bắt đầu phá án vậy?”

“Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì, còn nói nhảm nữa ta chém ngươi đấy, tin hay không?” Tần Hà giơ Tú xuân đao lên, vẻ mặt tỏ ra hung ác.

“Đừng đừng đừng, ta đi lấy tiền ngay đây.” Chưởng quỹ bị dọa sợ, kêu lên.

Chỉ chốc lát sau, Tần Hà nhìn đồng tiền Thiên mệnh trong tay, hài lòng bỏ vào trong túi, lại đi đến nhà tiếp theo.

Chưởng quỹ tiệm may đầu đầy mồ hôi lạnh bước ra, người vẫn chưa hồi thần lại, tay xoa xoa trán, trên mặt còn mang theo sợ hãi cùng nghi hoặc: “Phi Ngư Vệ ăn cướp, lại chỉ cướp một đồng tiền?”

Cả một buổi chiều, Tần Hà đều đi lòng vòng quanh thành đông, từ cửa hàng màn thầu, tửu lâu, tiệm rèn, đến tiệm gạo, sạp thịt, chợ bán thức ăn,... Bận rộn đến quên cả trời đất.

Một thân Phi Ngư Vệ cùng với Tú xuân đao sáng loáng.

Không có vụ cướp nào là không thành, cho dù có cũng bị xử gọn.

Ví dụ như Bào Mã bang ở thành đông, người bên trong thấy Tần Hà tới cửa, theo bản năng nghĩ rằng sự việc đã bại lộ, bị hù liền quơ đao định đánh Tần Hà, kết quả sau một hồi đinh đinh cạch cạch, một hai ba bốn năm tên đã bị đánh ngã hết.

Cuối cùng thì, Tần Hà thứ nhất không bắt người, thứ hai cũng không đưa ra yêu cầu gì, chỉ từ lên thân cang đầu Bào Mã bang sờ một cái rồi đi.

Khiến cho trên dưới toàn bang nhìn về phía tên cang đầu kia với vẻ mặt nghi ngờ.

Mặt mo của cang đầu đỏ ửng, lập tức bụm mặt chạy đi.

Đến khi trời tối, rốt cuộc thì Tần Hà cũng bận rộn xong việc.

Đổ hết toàn bộ số tiền đồng thu được ra xem, nhiều đến chứa đầy một cái bát.

Rõ ràng là....có người rải tiền a!!

Bình Luận (0)
Comment