Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 110 - Chương 110 - Sự Việc Khác Thường Thì Nhất Định Có Điều Kỳ Lạ

Chương 110 - Sự việc khác thường thì nhất định có điều kỳ lạ
Chương 110 - Sự việc khác thường thì nhất định có điều kỳ lạ

Là ai đang rải tiền?

Trong vòng một ngày rải hơn 100 đồng tiền ở thành đông, chắc chắn đây không phải là chuyện bình thường.

Quan trọng nhất là, kinh thành lớn như vậy, tứ đại ngoại thành đông tây nam bắc cùng bến tàu, sao cứ nhất định phải kéo thành đông vào chỗ chết?

Không sợ bị kéo trọc à?

Trực giác nói cho Tần Hà, chuyện này có gì đó không đúng.

Đám lột da gian ác thì gian ác, nhưng IQ cũng phải online chứ.

Âm thầm lột da không tốt hay sao?

Hà cớ gì cứ phải gây ra náo động lớn như vậy?

“Rốt cuộc thì ai đang rải tiền đây?”

Tần Hà vò đầu bứt tai, rối như tơ vò, luôn cảm thấy chuyện này giống như là có bẫy.

Sự việc khác thường tất có điều kỳ lạ.

Suy nghĩ trong chốc lát, Tần Hà nhếch miệng cười, hắn đã có chủ ý.

Chỉ thấy hắn ba ngoặt hai rẽ đi đến chiếu ngục Phủ ti trấn Bắc, nghênh ngang đi thẳng vào bên trong.

Bách hộ trông coi trông thấy Tần Hà, nhiệt tình chào hỏi: “Hôm nay Ngụy ca tới sớm vậy?”

“Đến có chút việc, lát nữa sẽ lại về.” Tần Hà cười đáp lại, chần chừ một chút, hắn thần thần bí bí nói với tên Bách hộ trông coi: “Tối nay trăng tròn, âm khí đại thịnh, sẽ có đại sự xảy ra, ngươi phải cẩn thận.”

Nhưng kết quả, Bách hộ trông coi lại nói: “Đã biết, bên trên đã thông tri.”

Tần Hà hơi sửng sốt, “A?”

“Ngươi không biết sao?”

Bách hộ lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói: “Ta còn tưởng rằng chúng ta cùng là quan Bách hộ, đều đã được thông tri rồi?”

“Khụ khụ, ừm, ta hôm nay đi ra ngoài, bên trên thông tri như thế nào?” Tần Hà vội vàng hỏi ngược lại.

“Nói là đêm nay quỷ lột da sẽ gây án, còn có, chính là không thể đi thành đông.” Bách hộ trả lời.

Tần Hà sờ cằm.

Cái này gọi là gì đây?

Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, tự nhiên lại chui tới cửa.

Hay lắm, nguyên lai là do Phi Ngư Vệ đặt bẫy a.

Được rồi!

Vậy thì cần gì áy náy.

Tần Hà lập tức nghênh ngang tiến vào chiếu ngục.

Chiếu ngục Phủ ti trấn Bắc chia làm nha thự cùng ngục giam, ngục giam nằm ở phía dưới mặt đất, ở ngay dưới nha thự, nó chiếm diện tích khá rộng, thậm chí còn đặc biệt mở ra một cái võ đài.

Sau khi tiến vào nha thự, Tần Hà đi dạo xung quanh, ném đồng tiền lấy mạng ở đây một cái, chôn ở kia một cái, chỗ nào ẩn nấp thì ném vào chỗ ấy.

Đi quanh nha thự một vòng, tất cả số tiền đồng kia đã ném đi hết.

Phủi phủi tay, Tần Hà tiến vào chiếu ngục.

Hắn muốn đi xem Phong Kinh Vũ, không biết tên kia nhịn được đến mức nào.

Bạch Liên giáo còn có rất nhiều bí mật quan trọng, hắn ta còn chưa chịu nói ra.

Đã qua nhiều ngày như vậy, chắc là hắn ta cũng đã nghĩ thông một chút rồi nhỉ.

Phòng số mười khu chữ Giáp.

Còn cách khá xa, Tần Hà đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng quất roi “Đùng đùng”, khác với lần trước là, lần này có tiếng hét thảm thiết kèm theo.

Tần Hà nghe thấy liền bật cười.

Vẫn đang đánh, chứng tỏ tên gia hỏa này vẫn chưa khai.

Kêu thảm thiết, chứng tỏ là Phi Ngư Vệ đã phát hiện ra chuyện tên gia hỏa này cắt đứt cảm giác đau từ trước.

Đây mới là trình độ cần có của Phi Ngư Vệ, không thể so sánh với tên Hình Nô biến thái kia, nhưng thủ đoạn nhỏ cắt đứt cảm giác đau đớn này, trốn được mùng một sao tránh được ngày rằm.

Tần Hà trực tiếp đẩy cửa đi vào, người tra hỏi vẫn là Thường Ôn Thường Bách hộ.

Những ngày qua hắn ta đều gắn với tên Bạch Liên yêu nhân này.

“Vẫn chưa khai à?” Tần Hà thuận miệng hỏi.

“Hòn đá trong hầm phân, vừa thúi vừa cứng.”

Vẻ mặt Thường Ôn hơi khó coi, thở hổn hển ném roi lên bàn, hỏi Tần Hà: “Ngươi không phải đến thiêu thi đường à, làm sao lại đến sớm như vậy?”

“Tới xem một chút.” Tần Hà không dám nói nhiều, trả lời qua loa lấy lệ.

“Muốn xem thì xem, đợi bọn ta ăn cơm xong ngươi hẵng đi.” Thường Ôn cầm lấy khăn tay lau lau, phất tay với mấy tên thủ hạ: “Các huynh đệ đi ăn cơm đi, ăn xong rồi quay lại!”

Mấy tên thủ hạ đã sớm chán ngán, lần lượt bỏ lại dụng cụ rồi đi ra ngoài, Thường Ôn cũng đi cùng.

Tần Hà thấy vậy, rất tốt.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào mới đuổi bọn họ đi đây.

Buồn ngủ gặp chiếu manh.

Đóng cửa khóa lại, thuận tay tung ra thuật cách âm, Tần Hà nhìn về phía Phong Kinh Vũ.

Chậc chậc!

Hắn ta bị đánh đến người không ra người, đầu rũ xuống, máu me đầy người, nhiều chỗ còn có thể trông thấy được cả xương trắng, ai biết thì biết đó là người, ai không biết có khi còn tưởng rằng mấy khối thịt vụn đang treo ở đó.

May hắn ta là người tu luyện, nếu là người bình thường, có mười mạng cũng bị đánh đến không còn.

Tần Hà thấy vậy thổn thức không thôi, hỏi: “Lúc nào lộ ra?”

Phong Kinh Vũ nghe thấy giọng nói này liền từ từ ngẩng đầu lên, qua một hồi lâu ánh mắt mới lấy lại được tiêu cự, uể oải nói: “Là... là ngươi?”

Tần Hà không nói gì, kéo ghé qua ngồi, chân bắt chéo, miệng nở nụ cười, nói: “Ngươi cảm thấy ngoài ta ra thì còn có ai đến đây thăm ngươi, có cảm thấy cực kỳ xúc động hay không?”

Trong mắt Phong Kinh Vũ dâng lên một tia hy vọng, hắn ta nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Ngươi.... Ngươi có thể cứu ta ra khỏi chiếu ngục hay không?”

“Thế nào, đột nhiên nghĩ thông rồi à?” Nụ cười trên mặt Tần Hà càng sâu.

“Đổi là ngươi chịu những tra tấn này thử xem.” Phong Kinh Vũ cắn răng nói, cả khuôn mặt hắn ta co rúm lại vì đau đớn, trông có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.

“Cũng không phải là không thể cứu ngươi, vẫn câu nói cũ, ngươi phải lấy thứ gì ra đổi.” Tần Hà tìm một tư thế thoải mái dựa vào ghế, bình chân như vại.

“Ta có thể trả lời ngươi ba câu hỏi.” Phong Kinh Vũ nói dứt khoát.

Tần Hà cười, đến lúc này, tên gia hỏa này đã xem như đầu hàng.

Sở dĩ còn cứng, là bởi vì dù có khai thì Phi Ngư Vệ cũng sẽ không cho hắn ta đường sống, Bạch Liên giáo đến bây giờ còn không có động tĩnh gì, tám chín phần mười là đã coi hắn ta là con rơi.

Còn việc trả lời ba vấn đề, năm vấn đề hay là mười vấn đề thì đó cũng chỉ là khác biệt về số lượng, không quan trọng.

Quan trọng là, hắn ta không có lại nói câu: “hạch tâm” không thể trả lời.

Tiến bộ cực lớn a.

“Vấn đề đầu tên, các ngươi chôn bao nhiêu thi khôi ở bãi tha ma, dùng để làm gì?” Tần Hà mỉm cười duỗi ra một ngón tay.

“Ngươi có thể giúp ta ngăn đau đớn trước rồi ta mới trả lời được không?” Phong Kinh Vũ yêu cầu.

“Được thôi.”

Tần Hà đứng dậy, đi đến sau lưng hắn ta, liên tiếp điểm lên trên lưng hắn ta vài cái, ngăn lại cảm giác đau đớn.

Phong Kinh Vũ toàn thân buông lỏng, cuối cùng cũng khôi phục được một chút tinh thần, mở miệng nói: “Bãi tha ma kia chôn tất cả bảy bộ thi khôi.”

“Dùng để làm gì?” Tần Hà lại ngồi xuống ghế.

“Phá trận.”

“Phá trận gì?”

“Phá thành cung.”

Tần Hà nheo mắt, Đại Nội Hoàng Cung có Kim Long khí vận bảo vệ, không ngờ Bạch Liên giáo này lại tìm được biện pháp phá thành cung?

Quả thực khiến cho người ta khó có thể tin được.

“Các ngươi điên rồi sao?” Tần Hà không tin.

Khóe miệng Phong Kinh Vũ hơi hơi giương lên, nói: “Bảy bộ thi khôi kia đã được tuyển chọn tỉ mỉ, có thể tạo thành một thi khôi trận, Đại Lê đang dần dần suy tàn, nhìn có vẻ như là một con quái vật khổng lồ, nhưng thực tế đã có trăm ngàn khe nứt, Đại Nội Hoàng Cung cũng giống như vậy.”

Tần Hà trầm mặc, suy nghĩ lại cẩn thận, hình như là cũng có đạo lý.

Đáng tiếc chính là, thi thể mặc áo liệm kia đã bị hắn đốt đi, con đường này đã bị chặn lại.

“Các ngươi muốn phá thành cung để làm gì? Hành thích đương kim?” Tần Hà hỏi tiếp.

“Chắc là vậy.”

“Cái gì gọi là chắc là vậy?”

“Ta cũng không biết rõ.”

“Chỉ bằng bảy bộ thi thể kia?”

“Còn có hơn 1000 tử sĩ, những kẻ đó là đám người còn sống sót của Lưu Dân Doanh.”

“Chơi rất lớn a, theo kế hoạch thì khi nào ra tay?”

“Vốn định là hôm nay ra tay, nhưng hiện tại chắc chắn là đã bị trì hoãn.” Phong Kinh Vũ nói hết toàn bộ, cuối cùng nói: “Ta đã nói cho ngươi biết nhiều như vậy, có thể đổi lấy một mạng không?”

“Câu hỏi cuối cùng, nếu ra khỏi đây, ngươi định làm cái gì?” Tần Hà đứng lên hỏi.

Đôi mắt Phong Kinh Vũ lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối sầm lại: “Không biết, nếu ta có thể từ nơi này thoát ra ngoài, Bạch Liên giáo chắc chắn sẽ coi ta là phản đồ, ta nghĩ ta chỉ có con đường thoái ẩn giang hồ.”

“Rất tốt, sau khi trời tối ta sẽ quay lại, nếu như ta không quá bận rộn mà nói, mà coi như ngươi không đau cũng phải giả bộ một chút, đừng để lại bị lộ.” Tần Hà phủi phủi quần áo, quay người chuẩn bị rời đi.

Thật ra thì Tần Hà cũng không quá hứng thú với mục đích củng Bạch Liên giáo, dù sao hiện tại cũng là loạn thế, thích làm gì thì làm, hắn tới đây chỉ đơn giản là, tới cũng đã tới rồi, tản bộ một chút.

“Chờ đã, ngươi có thuốc chữa thương không, ta cảm thấy không gánh nổi nữa.” Phong Kinh Vũ thỉnh cầu.

“Có.”

Tần Hà gật đầu.

Lần trước hắn được thưởng một viên Kim sang hoàn, chỉ cần bẻ xuống một chút là đã đủ cho hắn ta khôi phục thương thế.

Lúc này, chỉ thấy hắn thò tay vào nách, mò trái mò phải, xoa trên xoa dưới, từ trong đó nặn ra một viên thuốc nhỏ như một hạt đậu nành, đưa đến bên miệng Phong Kinh Vũ: “Ăn đi.”

Phong Kinh Vũ tái mặt, hoảng sợ nói: “Đây.... đây là cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment