Sau khi đi ra khỏi chiếu ngục, Tần Hà trở lại lò hỏa táng trước, đại vương bát vẫn còn đang đợi đồ ăn đấy.
Hiện tại trời đã gần tối, bốn người Lăng Trung Hải, Cao Lâm Khôn, Lý Thiết, Từ Trường Thọ đã lên ban, đang phân phối thi thể.
Trông thấy Tần Hà, Lăng Trung Hải vội vàng vẫy tay gọi hắn, thời gian gần đây, tổ ba người nhân vật phản diện đã nghiệm ra, hình như là Tần Hà đốt thi thể đến nghiện rồi.
Đặc biệt là sau lần nhét thi thể, nhét chết tên số mười tám kia.
Ba người càng cảm thấy có gì đó không đúng, mỗi lần có ý tốt muốn cho Tần Hà đốt ít hay là nghỉ ngơi không đốt, thì kết quả là lần đó lại bị Tần Hà “hỏi thăm”.
Mặc dù không thể hiểu nổi, nhưng tình huống đúng là như vậy.
Cái thứ gọi là bệnh nghề nghiệp này, không thể nói rõ được.
Đúng lúc hôm nay lò hỏa táng chuyển đến 16 bộ thi thể, có thể có hai tên thợ thiêu thi được nghỉ ngơi.
“Tần Hà, ở lò hỏa táng này chỉ có ngươi là có chút năng lực, theo lý thuyết vốn là tối hôm nay phải cho ngươi nghỉ, nhưng là ta cẩn thận nghĩ lại, quyết định vẫn là để ngươi vất vả một chút, ngươi đốt một bộ, thế nào?”
Lăng Trung Hải tràn đầy hy vọng nói, thầm nhủ, hôm nay ta thỏa mãn ngươi, ngươi cũng đừng có lên cơn a.
Nhưng kết quả, Tần Hà lại nghiêm mặt lại: “Dựa vào cái gì? Người có năng lực ăn hết cơm nhà ngươi à? Hay là người có năng lực thì đáng chết? Tối hôm nay ta không đốt.”
Nói xong liền trực tiếp quay người rời đi, cái dáng vẻ kiêu ngạo kia, chọc Lăng Trung Hải tức đến mặt đen sì.
Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn cũng giống như là hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Tình huống gì vậy?
Không giống như là đã dự đoán a.
Chỉ có Từ Trường Thọ vẻ mặt tràn đầy an ủi, tiểu huynh đệ này rốt cuộc cũng không bị động kinh rồi, thật không dễ dàng.
Tần Hà trở lại phòng thiêu thi, đóng cửa lại một cái, khuôn mặt lập tức tràn đầy vẻ hưng phấn, xoa xoa tay nói với đại vương bát: “Mau chuẩn bị một chút, đêm nay chúng ta quyết chiến đến hừng đông a!”
Buồn cười, đám tay sai của Man Quỷ kia, người nào người nấy cũng đều là quỷ tu.
Những thi thể bình thường kia của Lăng Trung Hải thì tính là cái gì nha, chướng mắt.
Giác ngộ quá trễ.
.....
Sau khi Tần Hà chuẩn bị xong, bóng đêm tựa như một mà sân khấu màu đen chậm rãi bao trùm lấy đại địa.
Màn đêm buông xuống.
Vầng trăng tròn chầm chậm bay lên trời cao, xuyên qua mây đen, lúc ẩn lúc hiện.
Âm khí bốc lên tạo ra tiếng gió, gió thổi qua ngọn cây, góc tường phát ra tiếng u u, tựa như là tiếng quỷ gào, khiến cho sống lưng người ta ớn lạnh.
“Hú hú ú”
Bãi tha ma thành đông, Yêu Lang hú gọi trăng, tiếng hú gần như truyền khắp cả tòa kinh thành.
“Koo Koo”
Tiếng cú đêm liên tiếp vang lên.
Bên ngoài ánh lửa tuần đêm, âm linh tà ma chợt thoáng qua, yêu ma quỷ quái lộ ra đồng tử âm lãnh muốn cắn nuốt người.
“Ô! Ô! Đại quỷ tiểu quỷ ngồi thành hàng, bình an vô sự.”
“Canh một đến, hàn triều tới, tắt đèn đóng cửa.”
Lão bang tử gõ vang mõ trúc đang đi canh tuần trên đường, bước chân gấp gáp.
Mõ trúc trong tay dưới cơn gió đêm lạnh lẽo lại nóng lên.
Chỉ cách ông ta một vách tường, có một bóng đên đang ẩn núp ở đó.
Chờ đến khi lão bang tử đi ngang qua, bóng đen thò đầu lên tường, nhìn về phía chiếu ngục Phủ ti trấn Bắc, trong ánh mắt âm lãnh của y lộ ra sự hưng phấn.
Trên tay y, một chiếc khăn tay màu trắng vẽ một cái đầu quỷ mọc răng nanh đang không ngừng giãy dụa vặn vẹo, như là muốn thoát khỏi bàn tay.
Đây là có thứ gì đó đang mãnh liệt hấp dẫn Phách Quỷ.
Không có chút do dự nào, bóng đen áp chế chiếc khăn trong tay, vội vàng lần mò qua phía đó.
Chắc chắn là đầu quỷ mọc răng nanh đã ngửi được khí tức không tầm thường, có lẽ là có người nào đó có thể chất đặc biệt lấy được đồng tiền Thiên Mệnh.
Điều này khiến bóng đen kích động đến không thể kìm nén.
Phách Quỷ khác với Quỷ hồn, linh tính rất thấp, cần dựa vào một vài vật phẩm đặc thù chỉ dẫn mới có thể khóa chặt mục tiêu đồng thời thu lấy da người.
Vật phẩm đặc thù kia, hiển nhiên chính là đồng tiền Thiên Mệnh.
Nhưng thật ra thì lực chỉ dẫn của đồng tiền Thiên Mệnh cũng không mạnh, thậm chí có đôi lúc khoảng cách quá xa, nó còn không thể cảm ứng được, tối nay cảm ứng của nó cực kỳ mạnh mẽ, mà lại là mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ.
Nếu thật sự là thể chất đặc biệt, một khi y có thể thu thập được, vậy thì phát tài rồi.
Từ trước đến nay Man Quỷ đại nhân ban thưởng rất hào phóng, chỉ cần thu hoạch tốt, vàng bạc châu báu đó là tiêu không hết.
Một năm trước y thu được một tấm, là một tiểu nữ hài, Man Quỷ đại nhân rất hài lòng, thưởng cho y mười lượng hoàng kim, sau đó y lấy được hơn một trăm tấm, lại chưa từng gặp lại.
Cảm ứng mạnh mẽ như vậy, rõ ràng biểu thị đêm nay y sẽ phát tài.
Tránh đi binh sẽ tuần đêm, bóng đen đi đến nơi phát ra lực cảm ứng, nhưng y lại sững người ra.
Không ngờ được, phía trước lại là chiếu ngục Phủ ti trấn Bắc.
Ngay vào lúc y đang giật mình nghi hoặc, bỗng biên có một tiếng kình phong từ bên cạnh truyền đến, một thứ gì đó đen sì đột ngột đập về phía y.
Bóng đen chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai chân duỗi thẳng, mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
Quỷ khí toàn thân cùng thuật pháp chưa kịp phát động dù chỉ là một chút.
Vào lúc hấp hối, y thấy rõ cái thứ đen sì sì kia, là một cái xẻng sắt.
“Tên thứ nhất!”
Tần Hà đá đá thi thể trên đất, vừa lòng cười cười.
Khăn tay tránh thoát khỏi tay thi thể, muốn tháo chạy nhưng lại bị Tần Hà đánh lên một cái ấn trấn linh, trực tiếp đánh rớt xuống đất, hắn lại đạp thêm một cước, giẫm thành vải vụn, trong nháy mắt quỷ khí bốc lên.
Không chần chờ gì nữa, Tần Hà từ dưới nách lấy túi vải vàng ra, miệng thầm niệm một câu, thi thể mới xuất hiện đã bị thu vào trong túi vải vàng, buộc miệng túi lại một cái, chỉ thấy túi cùng thi thể này nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng đã biến thành kích thước như một túi gạo nhỏ.
Treo nó lên bên hông, hai chữ, thuận tiện.
Toàn bộ các động tác đều một mạch mà thành, không trì hoãn chút nào, vô cùng thành thạo.
Tiếp đó, Tần Hà lại leo lên chỗ cao, giương mắt nhìn tứ phía.
Không bao lâu sau, hắn phát hiện ra tên thứ hai.
Thuật nhìn ban đêm giúp cho Tần Hà nhìn mọi thứ trong đêm tối không khác gì nhìn vào ban ngày, lại thêm thuật dạ ẩn, hắn hoàn toàn xứng đáng là Vương trong bóng đêm.
Sau khi leo xuống, Tần Hà không có chạy đi truy bắt mà đứng đợi ở bên cạnh con đường mà mục tiêu phải đi qua.
Chỉ chốc lát sau, mục tiêu thứ hai đã đến cần, Tần Hà đứng ở dưới bóng tối, như hoàn cùng một thể với bóng đêm, từ đầu đến cuối đối phương chẳng hề phát hiện được.
“Bang!”
Xẻng đen khẽ đập, khăn tay răng nanh vẫn bị giẫm thành vải vụn như cũ.
Chẳng hề khó khăn.
Tên thứ hai, tới tay.