Câu nói này vừa ra, lập tức giống như là mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.
Sự tham lam trong mắt tên mập mạp cùng tên gầy gần như không thể che giấu được nữa.
Thánh vật của đạo quỷ tu Thôn Tặc, bản thân không thế chiếm lấy cũng không có nghĩa là Man Quỷ đại nhân không thể chiếm được, không có giá trị với bản thân cũng không có nghĩa là không có giá trị gì với Man Quỷ đại nhân.
Thánh vật một trăm kim, tin tình báo chiếm năm mươi.
Tên mập mạp gần như nói luôn không cần suy nghĩ: “Thực ra Man Quỷ đại nhân cũng không phải....”
“Khụ khụ!”
Đúng lúc này, tên gầy đột nhiên ho mạnh hai tiếng, cắt đứt câu nói của tên mập.
“Ngươi sao vậy?” Tần Hà nhìn về phía tên gầy.
“Khụ khụ, a a, không sao không sao, chính là tin tức về hồ ly mặt ngọc quá mức kinh người, ta bị sặc.” Tên gầy vội vàng nói.
“Phải không, ta đã nói gió lạnh thổi vù vù đừng có mở miệng quá lớn, bằng không rất dễ bị rát cổ.” Tần Hà tỏ vẻ thành thật nói một câu quan tâm, sau đó hắn lại nhìn về phía tên mập, hỏi: “Ngươi vừa mới nói Man Quỷ đại nhân như thế nào?”
Tên mập bất giác liếc tên gầy một cái rồi cũng hắng giọng: “Khụ khụ, ta nói là, đúng là không thể liên lạc với Man Quỷ đại nhân, từ trước đến giờ đều là ngài ấy chủ động liên hệ chúng ta, mà chúng ta cũng không dám tìm, đây là quy củ, quả thực là tiếc cho ngươi.”
“Đúng không, ta đã nói rồi, biết thì có tác dụng gì chứ.” Tần Hà xòe tay, lắc đầu.
Sau đó, không khí giữa ba người đột nhiên trở nên trầm mặc đến quỷ dị, không ai nói một câu, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua vù vù.
Qua một hồi lâu, Tần Hà túm túm tay áo, lắc đầu thở dài: “Ai nha, nhìn được lại ăn không được, còn không bằng đi về nhà ngủ một giấc.”
“Đúng vậy a, canh giữ ở đây cũng là tốn công.” Tên gầy vội vàng phụ họa.
“Hay là đi chỗ khác lột da mặt đi, đêm nay là đêm trăng tròn, Phi Ngư Vệ cũng không ra ngoài bắt người đâu.” Tên mập mạp cũng nói.
“Đúng vậy, thế mà lại quên mất vụ này.” Tần Hà làm như bừng tỉnh đại ngộ, nói với hai người kia: “Hai vị đại ca, vậy, giờ chúng ta tản ra?”
“Tản tản.”
“Chớ lãng phí đêm trăng tròn.”
“Đi thôi, có duyên lại gặp lại.”
Tần Hà chắp tay, quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng người Tần Hà chìm vào trong bóng tối, hai người kia liếc nhìn nhau, trong mắt đều dâng lên sự vui mừng cùng tham lam.
Tên gầy kéo kéo áo tên mập, hai người vội vàng rời đi, đi thẳng qua mấy con đường mới dừng lại.
Tên gầy nói với vẻ bất mãn: “Vừa rồi thiếu chút nữa ngươi đã lỡ miệng rồi.”
“Miệng lẹ quá.” Tên mập làm bộ tự đánh vào miệng mình.
“May là ta kịp thời ngăn lại, nếu là tên tiểu tử kia cũng ở đây, công lao đã bị phân trước cho hắn một nửa, phần còn lại mới là của chúng ta, thậm chí còn có khả năng Man Quỷ đại nhân thưởng cho hắn mà không thưởng cho chúng ta.” Tên gầy chỉ điểm.
“Trách ta trách ta, suýt chút nữa.” Tên mập nhận sai.
Tên gầy thấy vậy thì cũng hết giận, cười nói: “Tên tiểu tử kia trông khờ khờ, không ngờ lại may mắn biết được một tin tình báo lớn như vậy, đáng tiếc là hắn lại không có phúc khí, hời cho hai huynh đệ chúng ta.”
“Đừng nói, ta cũng cảm thấy đầu óc tên tiểu tử kia cũng không nhanh nhạy.” Tên mập cũng cười.
“Tối hôm nay là ông trời muốn cho chúng ta phát tài, ha ha ha.” Tên gầy hưng phấn đến không thể kìm nén được.
“Hắc hắc hắc, đêm nay chúng ta thật sự sẽ phát tài.”
Hai người hưng phấn một hồi, sau đó vội vàng tiến về thành Nam.
Tới trước một tòa phủ đệ cực lớn, bọn họ mới dừng bước lại.
Phía trên có viết bốn chữ lớn: Trung Sơn Vương Phủ.
Chữ mạ vàng dưới ngọn lửa gác đêm tỏa sáng rạng rỡ, cánh cổng lớn màu son cũng trở nên đỏ tươi như máu.
Thoạt nhìn trông giống như là một khuôn mặt đẫm máu đang mở ra bốn con mắt.
Trung Sơn Vương Phủ, Từ gia, đời đời nhận quốc ân, gần như là từ đời này đến đời khác đều kết thông gia với Hoàng tộc, dòng dõi cực kỳ hiển hách.
Hai chữ Hoành Vương là được thế tập, không thể bãi bỏ trong triều Đại Lê.
Dưới thiết luật không phong chữ cho Vương khác họ, đây đã là một ân sủng cực lớn.
Tên gầy cùng tên mập liếc nhìn nhau một cái, cũng không tiến vào mà lại lui ra phía sau, ẩn vào một góc tối ở xa cổng.
Tiếp đó, tên gầy lấy một đồng tiền Thiên Mệnh ra, cắn nát ngón tay, vẽ một cái phù văn lên trên đồng tiền, rồi cuối cùng bắn mạnh nó ra ngoài.
“Đinh linh linh”
Đồng tiền bay lên, xoay tròn trong bầu trời đêm, âm thanh rất nhỏ nhưng lại dẫn phát không khí chấn động.
“Sưu!”
Gần như cùng thời điểm đồng tiền bay đến vị trí cao nhất, một bóng đen im hơi lặng tiếng bay vụt qua, âm thanh “đinh linh linh” im bặt mà dừng, rõ ràng là đã bị mang đi.
Tên gầy cùng tên mập thấy vậy, khuôn mặt không tự chủ mà lộ ra vẻ khẩn trương.
Rất lâu, ước chừng một khắc thời gian.
Bóng đen kia lại xuất hiện một lần nữa, im hơi lặng tiếng đứng dưới góc tường.
Đó là một con cú, toàn thân màu đen, đứng ở trong bóng tối của một góc tường, phảng phất như đã hòa thành một thể với màn đêm, còn đôi mắt phát ra ánh sáng màu lục của nó thì nhìn thẳng vào hai người.
“Tự tiện liên hệ đại nhân, tốt nhất là các ngươi có việc gấp, bằng không....” Con cú mở miệng, không ngờ nó lại có thể nói tiếng người, giọng nói hơi chói tai, nghe giống như là giọng của một nữ tử.
Lời này chỉ là uy hiếp nhưng cũng đủ để khiến cho cái trán của tên gầy và tên mập toát ra mồ hôi lạnh.
Tên gầy vội vàng nói: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân quấy rầy là do tiểu nhân vừa mới phát hiện ra một tin tình báo cực kỳ quan trọng nên muốn báo cho đại nhân.”
“Chuyện gì, nói.” Con cú nhìn chằm chằm vào tên gầy.
“Đại nhân, chúng ta phát hiện Phi Ngư Vệ bắt được một con hồ ly mặt ngọc.” Tên gầy trả lời.
“Cái gì?!” Tiếng nói chói tai đột nhiên cất cao thêm vài lần, sau đó liền nghe một tiếng vang nhỏ, từ trong bóng tối nơi góc tường có một nam tử mặc áo trắng đi ra, đầu đội vũ quan, cẩm y hoa phục, đáng chú ý nhất là khuôn mặt y, mềm mại trắng nõn tựa như trứng là mới bóc, không có chút tì vết nào.
Mặt mũi này, đừng nói nam tử, ngay cả hoa khôi mười dặm Tần Hoài cũng phải tự than không sánh bằng.
Nhưng người này lại đích thị là một nam tử, yết hầu, râu ria, đều là đặc thù của một nam tử.
Tên gầy cùng tên mập vừa nhìn thấy y thì vội vàng cúi đầu, khom người hô: “Bái kiến Man Quỷ đại nhân.”
“Nói, chuyện gì xảy ra?”
Ánh mắt nam tử mặt trắng mang theo sự dò xét, rơi vào trên thân hai người tựa như là lưỡi dao.
Hai người đồng thời nuốt một ngụm nước miếng rồi bắt đầu nói ra chuyện đã thương lượng sẵn lúc trên đường đến đây.
Nam tử mặt trắng vừa nghe xong lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, theo bản năng nhìn qua tứ phía một vòng, lạnh lẽo quát: “Đồ hỗn trướng, hồ ly mặt ngọc há có thể nói bắt là bắt được, thánh vật như vậy làm gì đến lượt các ngươi phát hiện ra chứ, rốt cuộc thì các ngươi đang che giấu điều gì?”
Cùng với tiếng quát vang lên, trong lúc nhất thời âm phong cũng đột nhiên bốc lên, quỷ khí đại thịnh.
Hai người kia nghe vậy, cả khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tùy ý quỷ khí giống như là lưỡi đao cắt vào da thịt hai người đau đớn.
Đến lúc này hai người làm sao còn dám giấu diếm nữa, run rẩy nói ra chân tướng.
Sắc mặt của nam tử mặt trắng càng thêm lạnh lùng, “Các ngươi bị lừa rồi, người nọ chính là muốn thông qua các ngươi để tìm đến ta.”
Vừa nói xong, y vội vàng giương mắt nhìn khắp tứ phía, lướt qua lướt lại mấy lần, khóa chặt vào một bóng tối cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Các hạ, ngươi đã trông thấy ta, vì sao còn chưa chịu xuất hiện?”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy từ nơi bóng tối kia có một người “tích tắc tích tắc” đi đến, trên vai người nọ vác một cái xẻng lớn màu đen, vẻ mặt bất mãn nói: “Không ngờ lại bị ngươi phát hiện, không thể đánh lén rồi.”
Nam tử mặt trắng nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Còn tên gầy cùng tên mập, trong giờ phút này chính là mặt cắt không còn giọt máu, người này, không phải là “người một nhà” ban nãy à?