Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 116 - Chương 116 - Thèm Đến Phát Khóc

Chương 116 - Thèm đến phát khóc
Chương 116 - Thèm đến phát khóc

Thi thể trong phòng thiêu thi số bảy do đại vương bát lo liệu, còn tám bộ thi thể trong bốn phòng khác thì chỉ cần thêm đủ than đá, đốt xác kiểu “phật hệ”.

Tần Hà nằm trên đệm, gác chân bắt chéo, lấy ra một quả trái cây sức mạnh gặm.

Hai chữ, an nhàn.

Chẳng mấy chốc, ba bộ thi thể đại vương bát đốt đã hỏa thiêu xong trước.

Phần thưởng không được tốt như lần trước nhưng cũng vẫn có thể coi là thuộc mức trung bình.

Ban thưởng của việc đốt xác càng ngày có yêu cầu với thi thể càng cao, thời kỳ phúc lợi của tân thủ xem như đã triệt để đi qua.

Ba bộ thi thể, tất cả cho một quả trái cây sức mạnh, tám năm đạo hạnh, một bản «Thuật trang thi».

Hai thứ đầu thì trình độ hơi thấp, nhưng hạng thứ ba đã san bằng lại.

Thuật trang thi: Học tập thuật này, kỹ thuật trang điểm cho thi thể của ngài sẽ là độc nhất vô nhị, để cho người chết sinh động như đang còn sống.

Thuật trang thi, chính là kỹ thuật trang điểm cho thi thể.

Thuật này có thể tăng lên đẳng cấp của phần thưởng đốt xác, đặc biệt là đối với những thi thể không trọn vẹn, muốn khôi phục lại dung mạo tương đối khó khăn, có tác dụng giống như Thuật chạm khắc gỗ.

Tới rất đúng lúc.

Quyết đoán học tập, trong nháy mắt, vô số kỹ xảo trang điểm đã khắc sâu trong lòng, còn có thêm sự lý giải độc đáo về ngũ quan, tinh khí thần và thân thể con người, cùng với trăm năm kinh nghiệm trang điểm.

Tần Hà lập tức cảm thấy, cái này căn bản không phải là thuật trang thi gì cả, kỹ thuật chỉ chiếm không đến ba thành thuật này, bảy thành còn lại đều là lý giải về thân thể con người.

Sau khi học tập thuật này, Tần Hà đã có thể hiểu sâu hơn về thuật dịch dung.

Thật ra thì khuyết điểm của thuật dịch dung tương đối rõ ràng, nó có thể thay đổi cơ bắp cùng đường cong của khuôn mặt, nhưng về chi tiết, ví dụ như là màu da, chấm tàn nhang, nốt ruồi trên mặt lại không thay đổi được.

Người xa lạ không thể dễ dàng phát hiện ra, nhưng người quen thuộc thì chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra sự khác biệt.

Thuật trang thi+ Thuật dịch dung, Tần Hà đã thấu hiểu rõ ràng, không chỉ có thể thay đổi màu da, hắn còn có thể tự thêm nốt ruồi, đốm tàn nhang hay ban gì đó lên mặt, nếu như trang điểm một chút, đoán chắc là ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra.

Một kỹ năng khá tốt.

Trên mặt Tần Hà lộ vẻ vui sướng, đương nhiên đại vương bát thỉnh thoảng liếc nhìn hắn cũng nhìn thấy được, tâm tình nó cũng theo đó mà nơi lỏng.

Tâm trạng gia tốt, nó mới có thể tốt.

Dù lò đốt xác có nhỏ đi nữa thì một con vương bát lớn hơn nữa cũng đâu chiếm được bao nhiêu diện tích, phải không?

Điều này, đại vương bát hiểu rất rõ.

Tâm tình vừa lơi lỏng, cảm giác đã đến.

Cảm giác gì?

Đói.

Đói đến mức bụng muốn dán vào lưng.

“Gia, ừm, ngài có mua màn thầu về không?” Đại vương bát cẩn thận hỏi một câu.

Buổi chiều Tần Hà đi ra ngoài mua màn thầu, vừa đi chính là nửa ngày, đến trời tối mới trở về, lúc trở về trong tay cũng không mang theo màn thầu, còn tỏ vẻ hưng phấn nói cái gì mà quyết chiến đến hừng đông.

Đại vương bát trong lòng chua xót.

Người khác làm việc, không trả tiền công thì ít nhất cũng được ăn một bữa.

Còn nó thì tốt rồi.

Ba ngày đói cả chín bữa, đói còn không dám đòi.

Lại nhịn đói thêm nữa, sợ là nó cũng không gánh nổi.

“Ta chưa đưa màn thầu cho ngươi à, trên tay của ta không có.” Tần Hà ngồi dậy, vẻ mặt thắc mắc.

Đại vương bát: “’-‘”

Hơi ngừng một chút, Tần Hà vỗ đùi, vội vàng thò tay xuống dưới nách, mò trái mò phải, cuối cùng lôi từ trong đó là túi đựng màn thầu, mỉm cười nói: “Ngượng ngùng, gần đây quá bận rộn, quên mất.”

“Ăn trước đi.”

Đại vương bát đều sắp rơi nước mắt.

Nghĩ thầm, nếu như không phải thấy bắp đùi ngươi lớn, bản thiếu gia ta đã sớm quay trở lại Vận Hà tìm cha nuôi rồi.

Cần gì phải ở đây chịu đói chứ.

Lấy ra màn thầu, đại vương bát cắn từng miếng to, mấy miếng đã cắn hết một cái màn thầu vào trong miệng.

Màn thầu nguội, hơi cứng, khiến đại vương bát nghẹn đến mắt trợn trắng.

Tần Hà thấy vậy không khỏi cảm thấy hơi có chút áy náy, nó theo mình cũng đã được một thời gian.

Mà hắn cũng chỉ cho nó ăn hai lần, lần đầu tiên còn là màn thầu bột tạp.

Nghĩ tới đây, Tần Hà nhìn về phía thi thể con cú đêm đang đặt bên cạnh lò kia, vỗ đùi nói với đại vương bát: “Ngươi chừa bụng một chút, bây giờ gia sẽ chuẩn bị cho ngươi một bữa ngon.”

Nói xong Tần Hà lập tức vén tay áo lên, nhổ lông bỏ ruột.

Vô ảnh thủ phát động!

Phải gọi là cực kỳ nhanh.

Chỉ một lát sau, lông trên toàn thân cú đã bị vặt sạch sẽ.

Con cú đêm này không hổ là có thể nói tiếng người, to như một con ngỗng.

Phanh ngực mổ bụng, bỏ nội tạng, lấy que trúc xiên qua, tiếp đó đặt lên lửa nướng, quét thêm dầu gai dầu, rắc thêm muối, vẩy thêm hương liệu.

Ôi!

Phải gọi là thơm nức mũi.

Thuật đồ nướng: Học tập thuật này, ngài sẽ học được tinh tuý của đồ nướng, kỹ nghệ độc nhất vô nhị.

Kỹ năng trước đây tích góp được, hôm nay lần đầu có đất dụng võ.

Muối ăn quá thô, không sao.

Hương liệu không đủ, không vấn đề gì.

Dầu gai dầu có mùi, cũng không ảnh hưởng.

Thuật đồ nướng sẽ giải quyết hết toàn bộ, không có biện pháp, đây chính là kỹ năng a,

Nguyên lý gì thì ta cũng không rõ, đừng hỏi, hỏi thì chính là thần kỳ.

Đại vương bát hít hít mũi, đều sắp thèm đến phát khóc.

Nó vội vàng ném màn thầu sang một bên, tiến đến bên cạnh đống lửa, hai mắt đậu xanh lóe sáng.

Nguyên con cú toàn thân đều là thịt nạc, chẳng mấy chốc đã bị nướng đến vàng óng, mỡ chảy ra, vài giọt mỡ rơi vào trong ngọn lửa lập tức tóe ra những tia lửa nhỏ, trông cực kỳ hấp dẫn.

“Gia, tay nghề của ngài thật là tốt.” đại vương bát thực lòng tán thưởng.

“Đương nhiên rồi, về sau đi theo gia, bao ngươi ăn hết mỹ thực trong thiên hạ.”

Vẻ mặt Tần Hà tràn đầy kiêu ngạo, lần đầu tiên thi triển, hiệu quả còn tốt hơn so với hắn tưởng tượng, xem ra sau này có thể dùng đồ nướng để thay thế đồ xào.

Đại vương bát vội vàng gật đầu “Vâng vâng vâng”.

“Nhưng mà, cái này vẫn còn thiếu linh hồn.” Tần Hà lại nói.

Đại vương bát không hiểu, hỏi lại: “Linh hồn gì cơ?”

“Tà tá ta” Tần Hà cười cười, sờ móc dưới nách một chút rồi móc từ trong đó ra một cái ống trúc nhỏ, mở ra, bên trong đựng một chút bột màu đỏ, vị cay nồng xộc thẳng vào mũi.

“Đương nhiên là quả ớt mà ta cùng ngươi đều thích ăn rồi, ha ha ha ha”

Lần này, đại vương bát là thực sự khóc.

Khóc cái kiểu ô ô khóc lớn kia.

....

Ngay vào lúc Tần Hà cùng đại vương bát đang nướng đồ.

Kinh thành.

Đại hòa thượng cầm lấy hai cây Hàng Ma Xử chạy nhanh xuyên qua đường ngang ngõ tắt.

“Đứng lại!”

“Đừng chạy!”

Sau lưng hắn ta là một đám Phi Ngư Vệ đang giơ lưỡi đao đuổi theo không bỏ.

Hai chân đại hòa thượng nhanh chóng luân phiên, tựa như là bánh xe gió, chẳng mấy chốc sẽ chạy ra ngõ nhỏ, mắt thấy vượt qua ngã tư đường là sẽ có hy vọng cắt đứt đám người truy đuổi.

Nhưng kết quả, hắn ta mới ra khỏi ngõ, thì từ phía đối diện lại có một đội Phi Ngư Vệ chạy tới.

Hay lắm.

Một đội biến thành hai đội, suýt chút nữa đã ngăn được hắn ta lại.

Đại hòa thượng sốt sắng đến trán đổ đầy mồ hôi.

Hắn ta vội vàng leo tường chạy trốn, nhưng Phi Ngư Vệ cũng không phải là ăn chay, một vòng vây lớn như vậy, khắp nơi đều là đội ngũ của Phi Ngư Vệ, đại hòa thượng trái xông phải phá, nhưng người đuổi theo mông lại càng nhiều, xâu thành một hàng dài.

....

“Còn chưa thả hòa thượng chùa Kim Quang kia à?”

Tháp Phi Ngư Vệ, tinh lầu cao vút, đứng ở chỗ cao có thể quan sát được toàn thành.

Thẩm Luyện mặc một thân trường sam màu trắng thuần, khuôn mặt đón lấy gió lớn, nhìn về cảnh đuổi bắt nơi xa, thuận miệng hỏi một câu.

Sau lưng hắn ta, Quý Thành Lương vỗ trán, tựa hồ hơi nhức đầu, nói: “Thả rồi.”

“Vậy kia là tình huống gì?” Thẩm Luyện hỏi tiếp.

Quý Thành Lương lắc đầu, “Tình huống cụ thể thuộc hạ cũng không rõ ràng, ban ngày đã dẫn hắn ra khỏi thành, khó khăn lắm mới xoay người để cố ý cho hắn ta chạy trốn, ai biết hắn ta lại quay lại, mà quay lại cũng không biết trốn đi. Đây, thuộc hạ vừa ra lệnh truy nã, hắn ta đã nhảy vào trong vòng vây của chúng ta rồi.”

“Hắn ta có lý do gì để phải mạo hiểm ở lại kinh thành sao?” Thẩm Luyện lại hỏi.

“Chắc là.... muốn tìm Thanh Ngưu Đại Tiên, hắn nói hắn có thù oán với Thanh Ngưu Đại Tiên.” Quý Thành Lương trả lời.

“Cái gì?”

Trên mặt Thẩm Luyện cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Quý Thành Lương.

Quý Thành Lương im lặng một chút mới nói: “Đại nhân, chuyện này phải bắt đầu nói từ đống phân trâu trong mặt thất ở miếu Nhàn Vân kia....”

Bình Luận (0)
Comment