“Ngươi cảm thấy hắn có thể tìm thấy Thanh Ngưu Đại Tiên không?” Một lát sau, Thẩm Luyện hỏi.
“Chỉ dựa vào một mình hắn thì có thể là hơi khó.” Quý Thành Lương trả lời.
“Vậy ngươi nhắc nhở hắn một chút.” Thẩm Luyện nhàn nhạt nói.
Quý Thành Lương nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên, vội vàng thò người ra, hạ lệnh với người bên dưới tháp: “Để cho Trương Càn, Lý Thuận, Ngụy Ngạn Cương mau đi bắt cái tên hòa thượng đang chạy trốn kia lại, sắp chạy hết nửa thành rồi mà còn chưa bắt được người, đội hai có còn cần mặt mũi hay không?”
“Rõ!”
Người dưới tháp đáp lại.
Chẳng bao lâu sau, tiếng còi hiệu liên tiếp vang lên, trận hình bao vây của Phi Ngư Vệ có sự thay đổi rõ ràng, bốn cây đuốc từ ngoại vi siết vào trung tâm, rất nhanh nơi đó đã truyền ra tiếng đánh nhau.
Chỉ qua một chốc lát, tiếng đánh nhau lắng lại, láng máng còn có tiếng chửi mắng truyền đến.
“Cả nhà ngươi Phật.”
“Hòa thượng xui xẻo.” Quý Thành Lương nhịn không được mắng một câu.
Sau đó, sự hỗn loạn dưới màn đêm ở chốn kinh thành này cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.
Rất nhanh liền có một tên Tổng kỳ trình lên cấp báo: “Khởi bẩm Chỉ huy sứ, Thiên hộ đại nhân, lần vây bắt này chúng ta bắt được tổng cộng năm tên quỷ tu, chém được mười sáu người, bốn người đang lẩn trốn, trong lúc vây bắt có một người thần bí xuất hiện, nghi là có liên quan đến bốn người kia. Mặt khác, chúng ta tìm được bốn mươi sáu đồng Thiên Mệnh Thông Bảo ở xung quanh nha thự chiếu ngục.”
“Chúng ta ném ra ngoài tất cả là bao nhiêu đồng?” Thẩm Luyện hỏi.
“136 đồng.” Quý Thành Lương trả lời.
“Tiếp tục tìm, toàn bộ đều ở đó.” Thẩm Luyện nói.
“Rõ.”
Tổng kỳ lĩnh mệnh, quay người xuống lầu.
Sau đó bầu không khí liền trở nên trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Quý Thành Lương lên tiếng: “Đại nhân, thật ra chúng ta có thể giả vờ như cái gì cũng không biết, vây bắt như vậy, có thể coi là chúng ta đã vạch mặt với vị trong cung kia.”
Thẩm Luyện ngẩng đầu, vầng trăng treo cao, tố y đơn bạc bị gió lạnh thổi bay phấp phới, hắn ta chậm rãi nói: “Quyền lực, âm mưu, quỷ kế, đảng phái tranh đấu, mỗi một thứ đều khiến cho thanh đao trên tay chúng ta trở nên chần chừ, trở nên bất lực, hôm nay bên ngoài chiếu ngục quỷ khí ngút trời, yêu nhân xuất hiện tứ phía, nếu như chúng ta không có bất cứ một hành động gì, tướng sĩ dưới quyền sẽ suy đoán ra sao, suy nghĩ thế nào?”
Quý Thành Lương trầm mặc.
“Ta không cho phép tướng sĩ dưới quyền ta ở trong khoảnh khắc chém đao ra có bất kỳ cái gì chần chừ, bẩn thỉu xấu xa, quyền mưu tính kế, ta và ngươi thầm rõ là được, còn tướng sĩ dưới trướng có thể không biết thì đừng biết, nếu là nhân tâm có chần chờ, đến lúc ấy, khí khái của Phi Ngư Vệ cũng sẽ hoàn toàn tản đi.” Thẩm Luyện lại nói tiếp.
“Vậy, Chỉ huy sứ ngài?” Quý Thành Lương nhíu mày.
“Bất kể như thế nào thì chém giết tay sai của tổ chức Phách Quỷ cũng là có công, trong thời điểm hiện tại, cái vị trí Chỉ huy sứ của Phi Ngư Vệ này vẫn không ai có thể lấy đi.” Thẩm Luyện thản nhiên nói.
“Tên Thanh Ngưu Đại Tiên ngài tính làm như thế nào, thật sự để hòa thượng kia đi tìm? Hôm nay tên gia hỏa kia xem như hại chúng ta thảm rồi.” Quý Thành Lương cắn răng.
“Vương thấy vương chính là ngả bài, trước hết để hòa thượng thử xem, ít nhất thì hôm nay hắn ta cũng xem như tìm đúng vị trí, không phải sao?” Thẩm Luyện mỉm cười nói.
“Ầm ầm”
Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên vang lên một tiếng vang trầm lớn.
Sắc mặt hai người biến đổi, vội vàng nhìn về hướng phát ra tiếng vang.
Chỉ thấy ở trung tâm kinh thành vang lên âm thanh “rầm rầm” của một thứ gì đó bị đổ sụp, lập tức khói bụi cuồn cuộn, còn có một luồng thi khí cực kỳ mạnh mẽ bốc thẳng lên.
“Đại nhân, giống như là truyền đến từ cổng bắc Hoàng Thành, xảy ra chuyện rồi.” Quý Thành Lương vội vàng nói, sau khi phân biệt một chút hắn ta lập tức kinh hô: “Là thi khí, chẳng lẽ là tên An Trùng Cửu kia?”
“Có người xông vào Hoàng Cung, mau, mau hộ giá!”
Thẩm Luyện sầm mặt lại, nhảy một cái nhanh chóng lao về phía vị trí kia, mấy cái lên xuống đã biến mất trong màn đêm, vô thanh vô thức, tựa như là chim yến tước.
Quý Thành Lương hơi hơi cắn răng, vội vàng hướng về phía dưới tháp, hạ lệnh: “Mau, lập tức thông tri tất cả mọi người, ngoại trừ người trông giữ chiếu ngục, tất cả mọi người đi trợ giúp cổng bắc Hoàng Thành.
“Rõ!”
Rất nhanh, Phi Ngư Vệ đã động, ngọn đuốc từ đủ mọi phương hướng mau chóng lao thẳng về phía cổng bắc Hoàng Thành.
Cùng lúc đó, ở ngay cửa phòng số mười chiếu ngục.
Một tên quan sai Phi Ngư Vệ từ từ tiến đến phòng số mười, bước chân cực nhẹ, nếu là nhìn kỹ, cái bóng của y rất mờ nhạt, tựa như là ánh lửa có thể xuyên thấu qua thân thể y vậy.
“Đông đông đông”
Tên quan sai Phi Ngư Vệ gõ gõ cửa phòng.
Trong phòng hiện tại vẫn đang hành hình, tiếng quất roi xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Không qua bao lâu, cửa phòng mở ra, một tên sai hành hình cởi trần thân trên nhìn về phía người tới, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: “Ngươi là ai? Hình như ta chưa từng gặp ngươi.”
“Chưa từng gặp là đúng rồi.” Tên quan sai Phi Ngư Vệ kia mỉm cười, giơ tay chụp một cái, chỉ thấy tên sai hành hình kia mềm oặt ngã xuống, từ trong miệng hắn ta có một thứ gì đó đã bị lấy đi.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra một cách im hơi lặng tiếng, cơ thể tên sai hành hình cũng bị đỡ lấy, âm thanh quất roi trong phòng cũng không hề ngừng lại, không hề phát hiện ra.
Tên quan sai Phi Ngư Vệ kia đẩy cửa đi vào, chẳng qua bao lâu bên trong đã liên tiếp truyền ra tiếng kêu rên.
Chỉ chốc lát sau, tất cả trở về yên tĩnh.
Trong phòng, Phong Kinh Vũ phát ra khác thường, từ từ ngẩng đầu về phía tên quan sai Phi Ngư Vệ, ngay tức thì hai mắt hắn ta vụt sáng lên, ngạc nhiên đến mức gần như kêu to: “Sư phụ!”
Tên quan sai Phi Ngư Vệ kia mỉm cười, nói: “Ngươi chịu khổ rồi.”
“Sư phụ, ta không ngờ rằng ngài vậy mà lại tới cứu ta.” Phong Kinh Vũ kích động nói, khoảnh khắc hắn ta nhìn rõ người đến, hắn ta gần như đã cho là mình nhận lầm người.
“Cũng là mạng ngươi lớn, vừa đúng dịp đêm nay có cơ hội.” Tên quan sai Phi Ngư Vệ kia nói, giọng nói không phân biệt được cao thấp, nghe giống như là tiếng của kim loại ma sát.
“Sư phụ, ngài mau mang ta đi ra ngoài.” Phong Kinh Vũ nói.
“Có thể mang ngươi đi, nhưng ngươi cũng biết quy củ.”
Vẻ mặt của tên quan sai Phi Ngư Vệ kia trở nên nghiêm túc, hỏi: “Bây giờ ngươi hãy trả lời ta, ngươi có nói bất cứ một tin tức gì phản bội Thánh giáo cho Phi Ngư Vệ hay không?”
Vừa dứt câu, ánh mắt của y phát ra một tia sáng mờ lạnh lẽo, quan sát từng nét mặt nhỏ của Phong Kinh Vũ.
Đây rõ ràng là một loại bí thuật dùng để phân biệt.
Sắc mặt Phong Kinh Vũ hơi hơi biến đổi, nhưng sau đó hắn ta nói với vẻ cực kỳ kiên định: “ Sư phụ, đồ nhi thề, ta tuyệt đối không lộ với Phi Ngư Vệ nửa chữ liên quan đến Thánh giáo ta, nếu như trái với lời thề, trời tru đất diệt.”
Sau vài nhịp thở, tên quan sai Phi Ngư Vệ kia mới thu lại bí thuật, hài lòng gật đầu, nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”
....
Lò hỏa táng, phòng thiêu thi số bảy.
Tần Hà cùng đại vương bát chia nhau ăn thịt, miệng đầy mỡ.
Tần Hà gặm một cái đùi, đột nhiên ngây người, nhếch miệng rít một cái.
“Gia, sao vậy?” Đại vương bát hỏi.
“Chậc.... Ta vẫn cảm thấy hình như là ta đã quên mất chuyện gì đó, nhưng lại nghĩ mãi mà không ra.” Tần Hà nói.
“Vậy thì hai ngày nữa hãy nghĩ lại, có thể qua hai ngày sẽ nghĩ ra được.” Đại vương bát đề nghị.
“Ân, có đạo lý, tới tới tới, ăn nhiều một chút.” Tần Hà gật gật đầu.