Phần thưởng: Thuật dụ linh.
Thuật dụ linh: Học tập thuật này, sử dụng trên một mục tiêu cụ thể có thể dẫn dụ Linh Chủng hiện thân, hiệu quả phụ thuộc vào chủng loại và thực lực của Linh Chủng.
Tần Hà xem xét, không tồi.
Sử dụng trên mục tiêu cụ thể, có thể là người, cũng có thể là một đồ vật nào đó.
Phàm là sự kiện linh dị, giải quyết chính chủ không phải là vấn đề, vấn đề là làm sao để tìm được nó.
Giống như là chuyện hoàng bì tử gây họa lúc trước.
Mặc dù hoàng bì tử không phải Linh chủng, mà là yêu, nhưng cũng có đạo lý tương tự.
Có thuật dụ linh, sau này nếu như gặp phải Linh chủng, vậy thì có thể dẫn dụ nó hiện thân.
Cộng thêm công đức kim thân nhất phẩm của hắn.
Không cần gài bẫy quá đơn giản.
Theo sát phía sau, bảy bộ thi thể còn lại cũng lần lượt đốt thành tro.
Giống như lần trước, phần thưởng không tốt như trước nhưng cũng coi như ở mức độ trung bình.
Tất cả cho hai quả trái cây sức mạnh, một viên Tẩy tủy đan, mười năm nội kình, chín năm đạo hạnh, một bản «Kỹ thuật trồng ớt» , một bản «Thuật phân biệt yêu», một viên Cường thú đan.
Có vật phẩm, có kỹ năng, có thể gọi là đủ loại.
Bốn hạng đầu lướt qua không đề cập tới, ba hạng đằng sau có chút tân ý.
Thuật trồng ớt: Học tập thuật này, kỹ thuật trồng trọt quả ớt của ngài sẽ là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Kỹ thuật này đối với Tần Hà mà nói quả thực chính là đo thân mà làm, cực kỳ có nhân tính.
Tần Hà lấy được không ít hạt giống ớt, tương lai không cần lo lắng sẽ ăn hết ớt.
Viên Cường thú đan này là viên thứ hai, viên lần trước đã cho con bê, cũng không biết tiểu gia hỏa kia thế nào, còn ngứa hay không ngứa.
Viên này vừa vặn cho đại vương bát.
Cuối cùng chính là «Thuật phân biệt yêu».
Thuật phân biệt yêu: Học tập thuật này, trong mắt ngài, ngàn vạn yêu vật trong thiên hạ đều sẽ hiện ra nguyên hình.
Phần thưởng này lại càng không tệ, trong kỹ năng còn có thêm vạn yêu phổ, giới thiệu vắn tắt đủ loại yêu vật, tương đương với một bản bách khoa toàn thư về yêu vật.
Học tập cả hai kỹ năng trên, trong nháy mắt tất cả bí quyết trọng yếu đã nhớ kỹ trong lòng.
Tần Hà nhìn về phía đại vương bát đang bận rộn, thuật phân biệt yêu phát động, trong mắt hắn, dáng vẻ của đại vương bát cũng không có thay đổi gì, nhưng trong đầu hắn lại có thêm một dòng phân tích giới thiệu vắn tắt: Thuộc loài ngao Huyền Thủy, huyết mạch hỗn loạn, tiềm lực bình thường, dường như cái cổ xảy ra biến dị nào đó.
“Huyết mạch hỗn loạn?”
Khóe miệng Tần Hà hơi hơi giương lên, nghĩ thầm, quả nhiên a, quả nhiên.
Đáng thương Ngao Giác Đại vương, sừng ngao còn chưa đủ cao, ngược lại là cỏ mọc tươi tốt.
Đại vương bát lúc này dường như cảm nhận được cái nhìn của Tần Hà, nó quay đầu nhìn về phía Tần Hà, lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào nó, nó theo bản năng rụt cổ lại: “Gia, sao vậy?”
“Lúc nào mời cha ruột của ngươi tới đây làm khách a?” Tần Hà nghiêng đầu hỏi.
Đại vương bát nuốt nước miếng một cái, cơ gồ gần như là cầu khẩn nói: “Gia, cha ta sẽ không bận tâm đến ta đâu, ta có trên trăm vị huynh đệ tỷ muội, không thiếu ta một đứa con này.”
Thời gian đã qua lâu như vậy, đại vương bát cho là Tần Hà đã quên việc đó rồi, nhưng không ngờ rằng, hắn vẫn còn nhớ.
Nhớ tới con cú đêm bị nướng đến hương thơm tỏa ra khắp bốn phía kia, đại vương bát liền rùng mình ớn lạnh.
“Vậy ngươi mời cha nuôi kia của ngươi đến làm khách đi.” Tần Hà lại nói.
Đại vương bát sắp khóc, nói: “Gia, cha nuôi ta cũng không bận tâm đến ta a, cái xẻng kia của ngài quá mạnh, không có Thủy tộc nào dám lên bờ.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, cha nuôi đối xử với ngươi tốt hơn, hay là cha ruột đối xử với ngươi tốt hơn?” Tần Hà đùa ác ý.
“Đều đối xử rất tốt với ta, chính là cha ta luôn thích bế quan, có khi cả mấy năm cũng không gặp.” đại vương bát trả lời đúng sự thật.
“Ồ!” Tần Hà bừng tỉnh.
Thích bế quan, vậy thì đúng rồi.
Nếu không thì hơn một trăm đứa con kia từ đâu mà tới, cái kia nhất định phải có đồng đạo hỗ trợ a.
“Gia, thi thể đốt đi tương đối rồi.” Đại vương bát nói sang chuyện khác.
“Ân, không tệ.”
Tần Hà hài lòng gật đầu, nói: “Thấy ngươi cố gắng như vậy, ban cho ngươi một thứ ăn ngon.”
Nói xong, Tần Hà ném viên Cường thú đan trong tay cho nó.
Cái thứ này chỉ có thú vật mới có thể dùng.
Người, chim muông có lẽ là cũng sử dụng được, nhưng Tần Hà tự cho rằng mình không được.
Đại vương bát há hốc mồm, mũi hít hít ngửi thử một chút, hai mắt lập tức sáng đến mức gần như có thể phát sáng, giật mình vui vẻ nói: “Đây là nội đan yêu thú đã luyện hóa!”
Giờ khắc này, đại vương bát quả thực là hạnh phúc đến muốn ngất đi, nếu như đặt thứ này ở thế giới dưới nước, đó không chỉ đơn giản là tranh đấu nữa, nó đã đủ để dẫn phát chiến tranh giữa các hà hệ.
Nội đan yêu thú ẩn chứa ý chí của yêu thú khi còn sống, rất khó ma diệt, nếu như thực lực yêu thú thấp thì còn đỡ, thực lực cao thì không phải chuyên gia không thể làm được.
Theo sự hiểu biết của đại vương bát, ở trong thế giới dưới nước, chỉ có ít ỏi vài ba kẻ có thể luyện chế được nội đan yêu thú, tất cả đều là đại yêu có địa vị cao, thực lực sâu không lường được.
Gia hào phóng a!
Tiện tay ném một cái, chính là một viên nội đan yêu thú đã luyện hóa, chỉ ngửi mùi nó đã biết, cực kỳ tinh khiết, mà đẳng cấp còn rất cao.
Trong nháy mắt, mọi sự ấm ức cùng bất mãn tích tụ trong mấy ngày nay đã hóa thành mây khói.
Nó quyết định, quãng đời còn lại sẽ đi theo gia, làm chó săn trung thành nhất của gia.
Kẻ nào dám không đồng ý, nó liền nổi nóng với người đó.
Cha nuôi tới cũng không có tác dụng.
Chính là kiên quyết như vậy, chính là bất chấp tất cả như thế.
“Sau này đi theo gia, cứ làm việc thật tốt thì sẽ có tiền đồ tốt.” Tần Hà thấy vậy, cười, nói với nó một câu khích lệ.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt đại vương bát, quả thực chính là toàn thân Tần Hà bao phủ trong thánh quang, giống như thiên thần hạ phàm.
“Vâng vâng vâng.”
Đại vương bát gật đầu như gà mổ thóc, tiếp đó, nó không chút do dự nuốt Cường thú đan vào bụng.
Trong chớp mắt, một luồng nhiệt giống như là dòng nước ấm chảy khắp toàn thân nó, cơ thể nó lập tức đôm đốp vang dội liền bắt đầu biến dị cùng cường hóa, âm thanh rất nhỏ nhưng liên tiếp không ngừng.
....
Sau đó không lâu, thi thể trên lò lần lượt hóa thành tro tàn.
Tần Hà bắt đầu kết thúc công việc, dùng xẻng xúc lấy tro cốt, che giấu vết tích còn sót lại, đợi đến khi bận rộn xong xuôi, hắn xem xét, giờ cách hừng đông còn có hơn một canh giờ.
Tốc độ cháy của thi thể mới quả thực là rất nhanh, mà Thâm Uyên chi hỏa cũng rất am hiểu đốt cái này.
Ngáp một cái, Tần Hà dứt khoát ngủ một giấc.
Tính ra, đã rất nhiều ngày hắn chưa ngủ.
Qua một hồi lâu, Tần Hà đột nhiên bật dậy, vỗ đùi hô: “Không tốt, còn bỏ quên một người trong chiếu ngục.”