Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 120 - Chương 120 - Bí Mật Của Dương Xảo Nhi

Chương 120 - Bí mật của Dương Xảo Nhi
Chương 120 - Bí mật của Dương Xảo Nhi

“Ò ó o”

Cùng lúc đó, một tiếng gà gáy truyền đến từ phương xa.

Gà gáy sớm, lại là một ngày mới bắt đầu.

Tần Hà nghe thấy, a, trời đã sáng rồi?

Vậy thì.... Kệ đã, qua hai ngày nữa lại đi.

“Bịch” một tiếng lại nằm xuống, ngủ ngon lành.

Chẳng bao lâu sau, một tiếng chiêng vang, quan sai trực ban tuyên bố một ngày làm việc kết thúc, phòng thiêu thi theo thứ tự lần lượt mở ra.

Từ Trường Thọ mở cửa phòng, thấy Tần Hà đang chìm sâu trong giấc ngủ, ngáp một cái, lại đi mở cửa phòng tiếp theo.

Lại là một đêm bình an.

Chỉ là than đá trong mấy gian phòng, hình như là ít hơn so với định lượng một chút.

Nhưng điều này cũng không gây ra nghi ngờ gì, thời tiết lạnh giá, đám thợ thiêu thi tự lấy chút than đá để sưởi ấm là việc không thể bình thường hơn.

Đây cũng có thể coi là một chút quyền lợi nhỏ của thợ thiêu thi.

....

Hôm sau Tần Hà nghỉ ngơi một ngày, việc gì cũng không làm, tính ra, bộ mị thi kia hẳn là đã đến thời gian đốt xong.

Nhưng Tần Hà đợi trái đợi phải, mãi đến khi trời tối cũng không đợi được rối bóng biểu diễn.

Tần Hà dù là có kiên nhẫn hơn nữa cũng đã có chút sốt ruột rồi, làm cái lông, đốt một bộ thi thể cũng khó khăn như vậy.

Sắp hết mùa thu thế mà vẫn còn chưa đốt xong.

Nhưng mà, có sốt ruột cũng chả có tác dụng gì, khó sinh chính là khó sinh a.

Ngươi nói ngươi có thể làm sao, chỉ có thể chờ thôi.

Cương thi phân chia theo phẩm cấp, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, Tần Hà cũng không biết rõ cái bộ mị thi kia là thuộc cấp mấy, nhưng chắc chắn là so với hắn nghĩ thì cao hơn.

.....

Lại thêm một ngày trôi qua, sáng sớm, Từ Trường Thọ mời ăn điểm tâm.

Vẫn là tàu hũ.

Tàu hũ của đậu hũ Tây Thi Dương Xảo Nhi luôn ngọt ngào, non mịn như vậy.

Bến tàu người đến người đi, cái dáng người kia vừa đứng vào sau sạp đậu hũ, ài, phong cảnh kia thật là đẹp, ánh nắng rực rỡ, sóng nước lăn tăn, một miếng ăn hết đậu hũ, trời cũng không thấy lạnh.

Không phải sao, ở phía đối diện, Từ Trường Thọ đã nóng đến lại bắt đầu “thở gấp”.

Tần Hà cúi đầu ăn một miếng tàu hũ, nhìn về phía Dương Xảo Nhi, hơi nghiêng đầu, tia sáng mờ trong mắt hắn lóe lên.

Thuật vọng khí!

Vừa nhìn một cái đã thấy, trên đầu Dương Xảo Nhi vậy mà lại có một tia “khí”, giống y như thủy “khí” của Đại Vận Hà, chỉ là nhạt hơn rất nhiều.

Tần Hà không khỏi hơi sững sờ.

Trong mắt hắn lại lóe lên một tia sáng mờ.

Thuật phân biệt yêu!

Chỉ thấy người đứng sau sạp đậu hũ kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là một con cá trắm đen thân buộc tạp dề, cúi đầu bận bịu múc tàu hũ, lấy tiền, hơi nóng bốc lên, trên râu cá thật dài dính đầy hơi nước.

“A.... Cái này.”

Tần Hà chớp chớp mắt, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Bí mật này hơi lớn a, thật là không thể ngờ tới.

Trong não hải của Tần Hà hiện ra một dòng chú thích: Thuộc loài cá trắm đen, đã bước vào nhân đạo, tư chất hạ phẩm, không còn con đường khác để đi.

“A, vẫn có kẻ may mắn.” Tần Hà không khỏi lẩm bẩm một câu.

Bên chiếc thuyền chìm vẫn có cả ngàn cánh buồm qua lại, phía trước cây bị bệnh vẫn có hàng vạn cây xanh tốt.

Việc thảo phong này, có thất bại, nhưng cũng có thành công.

Sau khi yêu tinh thảo phong thành công thì sẽ hóa thành thân người, đồng thời cũng thoát ra khỏi súc sinh đạo tiến vào nhân đạo, có thể thành gia lập nghiệp, có thể sinh con dưỡng cái, chỉ cần không làm việc ác không gây nghiệp chướng thì kiếp sau vẫn có thể tiến vào nhân đạo.

Tiểu loli đáng yêu bên cạnh Dương Xảo Nhi kia, đã là con người.

Lúc này, lại nhìn về phía Từ Trường Thọ, Tần Hà bỗng cảm thấy hắn ta càng khó khăn hơn.

Đầu đường cuối ngõ đều truyền là Dương Xảo Nhi xuất thân từ một gia đình ngư dân, trước khi lấy chồng vẫn luôn ở trên mặt nước kiếm ăn, sau này gả cho Sở Lão Tam mài đậu hũ.

Sau hai năm kết hôn, buổi tối Sở Lão Tam làm việc quá nhiệt tình, nghẹn một hơi, ngỏm, lưu lại trong bụng Dương Xảo Nhi một nữ nhi.

Như vậy trên cơ bản đã có thể xác định, Dương Xảo Nhi tìm ai thảo phong.

Cái chuyện thảo phong này, tuy nói thành toàn cho “yêu”, nhưng đa số đều là “giảm”, giảm thọ giảm phúc, còn “tăng” thì chỉ chiếm thiểu số, nếu không, Lương Thế Kiệt cũng không đến nỗi nốt lời, hủy đi thảo phong của Hoàng Thành Nhân.

Mấy năm nay Dương Xảo Nhi một thân một mình, vì vong phu thủ thân, rõ ràng là trong lòng có áy náy.

Từ Trường Thọ muốn nạy góc tường của Sở Lão Tam, e là có hơi khó khăn.

Huống hồ, thời đại này còn có gông xiềng đạo đức gọi là “một nữ không hầu hai chồng”.

“Ngươi thật sự muốn lấy nàng làm vợ?”

Trầm mặc một lát, Tần Hà thật sự không nhịn được nữa, mở miệng hỏi một câu.

Lần trước tên gia hỏa này tỏ vẻ cứng miệng, nhưng thật ra thì cũng đã ỡm ờ thừa nhận.

Bằng không hắn ta cũng không có khả năng ăn tàu hũ đến ba năm.

Mặt Từ Trường Thọ đỏ lên, hơi có vẻ mất tự nhiên, vò đầu, “Ta....Cha ta nếu biết ta muốn lấy nàng sẽ đánh chết ta mất.”

Tần Hà nghe vậy, đúng rồi, Từ gia còn có một ải.

Chung quy tổ tiên Từ gia cũng đã từng giàu có, mà phàm là một gia đình bình thường đã từng giàu có thì đều có một thói xấu, đó là thích làm giá.

Lấy một “góa phụ” vào cửa, chưa nói đến Từ phụ Từ mẫu, đoán chừng toàn bộ gia tộc, thúc thúc bá bá, thất đại cô, bát đại di đều sẽ nhảy ra phản đối đến mức không thể gánh nổi.

Độ khó có thể so sánh với Quan Vũ quá ngũ quan, trảm lục tướng.

Tần Hà không biết nên nói gì.

Ngăn xe lớn lao xuống sông ---- Không có biện pháp nào.

“Sở gia nương tử, tới chén đậu hũ, gia thích ăn đậu hũ ngươi nhất.”

Đúng lúc này, ba tên có dáng vẻ côn đồ Thuyền bang ngồi xuống một cái bàn bên cạnh, một tên râu quai nón dẫn đầu nói oang oang, bộ dáng cà lơ phất phơ, giẫm thẳng một chân lên ghế, in lên đó một dấu chân đầy bụi đất.

Ba tên thủ hạ cũng cười ha hả, dẫn tới những người khác nhao nhao ghé mắt nhìn.

Người có ánh mắt thấy vậy, vội vàng bưng chén đậu hũ chạy ra xa.

Tên râu quai nón này là cang đầu mới nhậm chức của Tào Hà bang, kẻ đang làm mưa làm gió trên bến tàu trong thời gian gần đây, tạo ra ghi chép mới, một người đấu mười bảy người của Tam Giang bang mà không thua.

Một trận thành danh.

Là hồng nhân của Tào Hà bang.

“Hạnh Nhi, bưng đậu hũ cho khách quan.”

Đôi mày mỏng của Dương Xảo Nhi khẽ cau lại, nói với tiểu loli đáng yêu bên cạnh.

“Nương, ta sợ.” Sở Hạnh Nhi cắn môi, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Nhanh đi.” Dương Xảo Nhi nghiêm mặt.

Sở Hạnh Nhi chỉ có thể bưng lên ba chén đậu hũ đi đến bàn của tên râu quai nón kia.

“A, tiểu mỹ nhân.” Tên râu quai nón trông thấy Sở Hạnh Nhi, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, lập tức giơ tay nắm lấy tay của Sở Hạnh Nhi, khiến Sở Hạnh Nhi giật mình sợ hãi kêu lên, cái khay đổ ra, cả ba bát đậu hũ đều bị rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ngay lập tức, toàn trường trở nên yên tĩnh.

“Đây là ý gì, không muốn cho ta ăn đậu hũ?”

Tên râu quai nón sầm mặt lại, đập mạnh xuống bàn, chỉ thấy cái bàn kia răng rắc một tiếng, cả bốn chân đều bị gãy thành từng đoạn.

Không ngờ... Hắn ta lại là một tên cường giả nội kình.

Lần này, đừng nói là bàn bên cạnh, toàn bộ người trong tiệm đậu hũ đều bị dọa đến gà bay chó chạy, chim muông bay tán loạn.

“Khách quan đừng nóng giận, tiểu hài tử tay chân lóng ngóng, ta đổi cho ngài chén đậu hũ khác.” Dương Xảo Nhi cười miễn cưỡng, vội vàng bưng lên một khay đậu hũ mới, che Sở Hạnh Nhi ở sau lưng.

“Hắc hắc.”

Tên râu quai nón nở nụ cười đầy vẻ xảo trá, thừa dịp Dương Xảo Nhi đặt chắn tàu hũ lên bàn, kéo lấy quần áo của nàng, nói: “Có thể đổi đậu hũ, nhưng đậu hũ ta muốn ăn lại không phải ở trong chén.”

“Ha ha ha”

“Ăn đậu hũ.”

Hai tên thủ hạ đi theo cũng cười lên ha hả, đồng thời cũng giơ tay lôi kéo Dương Xảo Nhi.

“Các ngươi, các ngươi buông ta ra!”

Dương Xảo Nhi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lôi kéo chống cự.

Nhưng ba tên tay chân hành bang, sao có thể để một nữ tử nhu nhược tránh thoát, Dương Xảo Nhi không chỉ không thể tránh thoát, ngược lại còn bị tên râu quai nón vòng tay ôm lấy eo.

Tần Hà nhìn về phía Từ Trường Thọ, bưng lên chén tàu hũ, “ừng ực ừng ực” húp tàu hũ trong chén.

Chỉ thấy khuôn mặt của Từ Trường Thọ biến thành đỏ bừng, đập mạnh lên bàn, đứng dậy quát lớn: “Các ngươi cái đám cầm thú này, dừng tay!”

Toàn cảnh yên tĩnh, ba tên tay chân hành bang lúc này mới chú ý tới, toàn bộ người trong tiệm đậu hũ đều đã tản đi, chỉ còn lại hai người ngồi ở bản đằng sau.

“Nha, thời buổi này còn có kẻ dám xen vào việc của người khác.” Tên râu quai nón lộ vẻ dữ tợn, buông Dương Xảo Nhi ra, nghiêng đầu hỏi: “Ngài là vị nào?”

“Binh mã ty thành đông, Từ Trường Thọ.” Từ Trường Thọ cắn răng nói.

“Uy phong thật lớn a.” Vẻ mặt của tên râu quai nón càng trở nên dữ tợn hơn, kêu hai tên thủ hạ lên trước, tạch tạch tạch bẻ khớp ngón tay, lạnh lùng nói: “Ngươi xác định ngươi muốn xem vào chuyện này?”

“Ban ngày ban mặt muốn đùa bỡn nữ tử nhà lành, việc này ta phải quản.” Từ Trường Thọ nhắm mắt nói, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch đã bán đứng nội tâm của hắn ta.

Cường giả nội kình cũng không phải là kẻ mà hắn ta có thể đối phó.

“Có khí phách!” Tên râu quai nón giơ lên ngón tay cái rồi vỗ ngực nói: “Đừng có mà nói chúng ta nhiều người khi dễ một mình ngươi, bây giờ ngươi cứ việc gọi người, gọi đủ người chúng ta lại bể đầu vỡ sọ.” Nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Tần Hà một cái.

Tần Hà bưng chén đậu hũ, nuốt “ừng ực ừng ực”.

Từ Trường Thọ hơi đỏ mặt, đột ngột kéo Tần Hà đứng dậy, “Huynh đệ của ta, thiêu thi đường Phi Ngư Vệ, Tần Hà!”

Tần Hà: “Ài?!”

Bình Luận (0)
Comment