Tần Hà bưng bát, quần áo đều bị Từ Trường Thọ kéo lệch.
Bộ dáng kia, rõ ràng là một người qua đường giáp bị bắt tráng đinh.
“Thiêu thi đường?”
Tên râu quai nón híp híp mắt, vẻ mặt nghi ngờ liếc Tần Hà một cái, hỏi: “Hắn là người của thiêu thi đường?”
“Tất nhiên, hắn có đồng tiền mạ vàng của thiêu thi đường.”
Từ Trường Thọ thấy vậy, trong lòng có thêm một chút sức mạnh, danh tiếng của Binh mã ty thành đông còn chưa đủ để trấn trụ những tên tay sai tào bang này, bởi vì sau lưng bọn chúng cũng có chỗ dựa, Phi Ngư Vệ may ra mới trấn trụ được chúng.
Từ Trường Thọ vừa nói xong liền nghiêng người kề tai nói nhỏ với Tần Hà: “Huynh đệ, mau lấy cái đồng tiền kia của ngươi ra trấn tràng.”
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Nói nhảm, ngươi còn chần chờ làm gì.” Từ Trường Thọ vội vàng nói.
“Được rồi.”
Tần Hà gật đầu, trước tiên cẩn thận đặt bát tàu hũ xuống bàn, tiếp đó mới móc từ trong nách ra cái đồng tiền mạ vàng kia.
Tên râu quai nón trông thấy lập tức trợn mắt, “Tốt lắm, đi mòn gót giày tìm không thấy, tự nhiên lại chui tới cửa, hôm nay tóm được một tên quan thiêu thi lạc đàn, vậy thì ngày hôm nay chúng ta tính cả nợ cũ lẫn nợ mới một lượt.”
Nói xong, hắn ta lập tức xắn tay áo lên, muốn động thủ.
Từ Trường Thọ biến sắc, “Ngươi muốn làm gì, người của thiêu thi đường Phi Ngư Vệ ngươi cũng dám coi thường.”
Tên râu quai nón trợn mắt, quát to: “Trận loạn chiến lần trước ở bến tàu, chính là do đám khốn khiếp thiêu thi đường làm, hôm nay ta sẽ khiến cho các ngươi rõ, hậu quả đắc tội Tào bang là như thế nào, thiêu thi đường đúng không, chính là đánh thiêu thi đường các ngươi!”
Trận loạn chiến đã dẫn đến mâu thuẫn của toàn bộ bến tàu lại tăng lên đến đỉnh điểm, tên râu quai nón tin là, dù cho hôm nay hắn ta giết chết hai tên này vẫn có thể túm trụ được, hơn nữa còn có thể khiến danh tiếng của hắn ta càng thêm vang dội.
Với lại hắn ta cũng thấy rõ, tên kia chỉ là một tên quan thiêu thi một đồng tiền, cũng chỉ là một tên học đồ cấp bậc thấp nhất trong thiêu thi đường mà thôi.
Từ Trường Thọ nghe xong cả khuôn mặt đều tái đi, nhìn về phía Tần Hà.
Chuyện này đúng là hắn ta đã từng nghe qua, nhưng hiện tại không phải là quá sốt ruột à, cho nên không thể phân rõ lợi và hại.
Tần Hà xòe hai tay ra: “Ta nói rồi, ngươi đã chắc chắn.”
“A?”
Sắc mặt của Từ Trường Thọ chuyển từ xanh sang trắng.
“Tự tìm cái chết!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tên râu quai nón đánh một quyền thẳng vào mặt Tần Hà.
Kình phong đập vào mặt, đầu nắm đấm tràn đầy khí lực, lực nặng thế lớn.
“Cẩn thận!”
Từ Trường Thọ giật mình hô lên.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng.
Từ Trường Thọ quay đầu đi, không dám nhìn.
Tiếp đó liền nghe “Quao” một tiếng đầy đau đớn vang lên, nhưng cũng không phải Tần Hà.
Nhìn lại, tên râu quai nón che lấy háng nhảy ngược về phía sau, mắt lồi ra, gân xanh đều nổi cả lên.
Từ Trường Thọ sững sờ, tình huống gì đây?
Không chỉ Từ Trường Thọ, hai thủ hạ của tên râu quai nón cũng sững sờ.
Bọn họ nhìn không rõ, mới ngây người một chút, đầu lĩnh đã che háng nhảy ngược trở lại.
“Nhìn cái gì, chém chết hắn!” Tên râu quai nón đau đến cả khuôn mặt co rúm lại.
“Lên!”
Hai tên thủ hạ đến lúc này mới phản ứng lại, rút lấy đao mang bên mình ra rồi lập tức chém về phía Tần Hà.
Tần Hà lắc đầu.
“Rầm! Rầm!”
Lại là hai tiếng vang trầm vang lên.
Hai tên thủ hạ ném đao, bắt chước thủ lĩnh, cũng che háng nhảy ngược trở lại.
Con mẹ nó, đi lên liền đá háng.... Không có cách nào đánh a.
Tên râu quai nón choáng váng, Từ Trường Thọ lại càng choáng váng hơn, tiểu huynh đệ mà hắn ta tự nhận này, thế mà lại dùng đá háng đại pháp lưu loát như vậy?
Ngược lại thì Tần Hà đầy bất đắc dĩ, đây đã là đấu pháp khiêm tốn nhất, dưới những con mắt mở trừng trừng của mọi người, nếu thể hiện quá nhiều, sau này hắn còn cẩu cái rắm a.
“Cùng tiến lên!”
Tên râu quai nón hít sâu vài hơi, cắn răng nói với hai tên thủ hạ.
Hai tên thủ hạ vội vàng nhặt lên thanh đao rơi dưới đất, tên râu quai nón cũng lấy lưỡi búa đeo bên hông ra.
“Lên!”
Sau khi chuẩn bị xong, tên râu quai nón thét lên một tiếng, cố ý hành động chậm hơn hai tên thủ hạ nửa bước, vừa rồi một cước đá háng kia, hắn ta căn bản không kịp phản ứng kịp, lần này hắn ta đã tính toán kỹ càng, gia hỏa kia dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một cái chân.
Chỉ cần Tần Hà dám đá ra, hắn ta tin tưởng có thể một búa chặt đứt cái chân kia của Tần Hà.
“Hừ, coi là bổn gia vô dụng à, xem chiêu!!” Kết quả, Từ Trường Thọ đột nhiên hét lớn một tiếng, rút bội đao ra đón lấy hai tên thủ hạ kia, cản hai người kia lại.
Lại là nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
“Rầm” một tiếng.
Tên râu quai nón lại bật ngược trở lại, vẫn như cũ, hai tay che lấy háng, lưỡi búa không thể nắm chắc bị rơi trên mặt đất.
“Ngươi.... Ngươi không giảm võ đức.” Tên râu quai nón hít hà hít hà vài hơi khí lạnh, khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, chỉ vào Tần Hà, nói: “Có gan thì ngươi.... Ngươi đừng có đá háng.”
Tần Hà trầm tư một chút, gật đầu: “Được.”
“Đã nói rồi, không được đá háng.” Tên râu quai nón xác định lại.
“Yên tâm.” Tần Hà gật đầu.
Tên râu quai nón nhặt cây búa dưới đất lên, hít sâu vài hơi, một tay che háng nhanh chóng lao về phía Tần Hà, lưỡi búa từ chặt xuống đỉnh đầu, vừa nhanh vừa độc.
Nhưng tên râu quai nón vừa cảm thấy hoa mắt một cái, người trước mặt đã biến mất, kình phong từ bên cạnh đập vào mặt. Vừa mới nghiêng đầu sang nhìn, hắn ta đã thấy hai ngón tay đang nhanh chóng phóng đại ngay trước mắt.
“Ai nha!!”
Tên râu quai nón hét thảm một tiếng, che mắt lui lại phía sau, kêu lên: “Ngươi.... Tại sao ngươi có thể chọc mắt chứ?”
“Ngươi chỉ nói là không thể đá háng, ngươi đâu có nói không thể chọc mắt.” Tần Hà nhún nhún vai.
“Hạ lưu, ngươi không có võ đức!”
Tên râu quai nón chớp chớp đôi mắt một lúc lâu tầm mắt mới rõ ràng trở lại, hắn ta vội vàng nhìn về phía hai tên thủ hạ, nói: “Hai tên khốn khiếp nhà ngươi, còn không mau giải quyết tên vô lại này?”
“Rõ, thủ lĩnh.”
“Lập tức xong ngay.”
Hai tên thủ hạ vốn đang đánh ngang tài ngang sức với Từ Trường Thọ, vừa nghe thấy lời này của thủ lĩnh, vội vàng vừa đánh vừa lui, khoảng cách với hắn ta lại càng xa hơn.
Tên râu quai nón thấy vậy, thiếu chút nữa đã tức đến thổ huyết, hắn ta chỉ vào Tần Hà mắng: “Ngươi chờ, ta đi gọi người, ngươi chờ đấy!”
Nói xong, hắn ta lập tức chạy vụt đi.
Người trong nghề vừa ra tay đã biết thật giả, tên râu quai nón không ngốc, đã tấn công đến hai ba lần mà một cọng lông của người ta cũng không thể đụng tới, chắc chắn vấn đề không phải là sử dụng thủ đoạn gì, mà là do đẳng cấp chênh lệch.
Biết gặp phải cường địch, tình hình căng thẳng, nhanh chóng rút lui.
Tần Hà thấy vậy, giờ đã đi rồi? Như vậy sao được chứ, gia đã đồng ý chưa?
Nhớ tới kỹ năng vừa học được, Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười.
Hắn lập tức chỉ một ngón tay về phía bóng lưng của tên râu quai nón kia.
Thi triển ra thuật dụ linh.
Thuật dụ linh: Học tập thuật này, sử dụng trên một mục tiêu cụ thể có thể dẫn dụ Linh Chủng hiện thân, hiệu quả phụ thuộc vào chủng loại và thực lực của Linh Chủng.
Sử dụng trên cơ thể người, nói thẳng ra chính là chiêu quỷ.
Lúc này, Tần Hà lại mở ra thuật vọng khí, quả nhiên phát hiện ra ba ngọn dương hỏa trên đỉnh đầu và hai vai của tên râu quai nón đã bị dập tắt, trên thân còn bốc lên âm khí.
Nghĩ nghĩ một chút, Tần Hà lại điểm về phía hắn ta thêm một cái.
Thuật dụ linh.
Tần Hà ngạc nhiên phát hiện ra, âm khí trên người hắn ta đã đậm hơn một chút.
Hiển nhiên là có thể chồng lên!
Quá trâu bò.
Tần Hà cười, miệng toét đến tận mang tai, mặt mày hớn hở, dứt khoát điểm liên tục lên bóng lưng tên râu quai nón.
Dụ linh thuật +3
Dụ linh thuật +4
Dụ linh thuật +5
......
Dụ linh thuật +66
Vô Ảnh Thủ, ngươi hiểu.