Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 122 - Chương 122 - Thời Buổi Hỗn Loạn

Chương 122 - Thời buổi hỗn loạn
Chương 122 - Thời buổi hỗn loạn

Hai tên thủ hạ thấy tên râu quai nón chạy nhanh như một làn khói, hô lên một tiếng, cũng vội vàng chạy đi.

Từ Trường Thọ thừa cơ quơ đao truy kích, dáng vẻ phải nói là uy phong lẫm liệt.

Đuổi một hồi quay đầu lại xem xét, lại thấy Tần Hà còn đang run run nhìn theo hướng tên kia rời đi.

“Huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Từ Trường Thọ thấy hơi kỳ lạ, tiểu huynh đệ này trước đây chỉ là đầu óc hơi động kinh, cơ thể cũng không bị co giật mà.

“Không có việc gì.” Tần Hà dừng động tác, lắc đầu.

“Cái chiêu đá háng này ngươi học từ đâu nha, rảnh rỗi dạy ra một chút.” Hai mắt Từ Trường Thọ tỏa sáng, cái chiêu đá háng này của Tần Hà hoàn toàn có thể đi ngang bến tàu.

“Cái này... Phải xem thiên phú, rất khó luyện.” Tần Hà hơi chần chờ một chút, lắc đầu.

Chiêu đá háng này thuộc về thuật loạn đấu trên đường, ngoài chiêu này ra còn có khóa cổ, chọc mắt, túm tóc, đập mũi, đạp thận, khoan độc long, khỉ hái đào, tất cả đều khá nhẹ nhàng, chỉ cần không đánh đến mức dồn vào chỗ chết thì bình thường sẽ không đến nỗi lấy mạng người.

Tàn nhẫn nhất là loạn quân đao pháp, đó mới là chiêu tặng người cho Điện Diêm Vương.

“Mặc kệ, dốc túi dạy ta đi.”

Từ Trường Thọ vỗ vỗ bả vai Tần Hà, tiếp đó vội vàng chỉnh trang ngay ngắn lại quần áo của mình.

Lúc này, Dương Xảo Nhi dắt theo Sở Hạnh Nhi đi tới, hơi hơi cúi người nói: “Quả phụ Sở Dương Thị xin cảm tạ hai vị trượng nghĩa.”

“Ha ha, Hạnh Nhi nương không cần khách khí, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ chính là bản tính vốn có của chúng ta, giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng trong, đám người này dám gây chuyện bất chính, chính là nên đánh, về sau ta gặp bọn chúng một lần liền đánh bọn chúng một lần.” Từ Trường Thọ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đầy chính khí.

Nói xong hắn ta chỉ vào Tần Hà: “Huynh đệ Tần Hà này của ta là người của Phi Ngư Vệ, hắn có thể đánh một người, ta có thể đánh hai người.”

Tần Hà liếc tên gia hỏa này một cái.

Hình như là trước đây hơn nửa đêm ngươi còn tới cửa giúp người ta mài đậu hũ, còn bị người ta cầm đòn gánh đánh ra đấy.

“Hai vị quan nhân thần võ, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.” Dương Xảo Nhi có chút lo lắng nói, sau đó liền dẫn Sở Hạnh Nhi đi dọn dẹp lại bàn ghế.

Mặc dù Từ Trường Thọ một đánh hai, nhưng lại đánh nát hết bàn ghế trong tiệm đậu hũ, chuyện buôn bán hôm nay không cần làm nữa.

“Huynh đệ, ta có chút việc, ngày khác ta mời ngươi ăn cơm.” Từ Trường Thọ thấy vậy hưng phấn vỗ vào ngực Tần Hà, vội vàng đi theo hai mẹ con Dương Xảo Nhi, “Nương Hạnh Nhi , để ta giúp ngươi.”

Tần Hà thấy thế, im lặng lắc đầu, bưng lên chén đậu hũ ban nãy húp một hơi cạn sạch rồi rời đi.

Tào bang tác oai tác quái, cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn trên bến tàu.

Đợi đến khi bàn ghế bát đũa dọn dẹp xong, tàu hũ vương vãi cũng sẽ bị mấy tên ăn mày lưu dân hô nhau liếm sạch sẽ, rồi sẽ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đi trên đường cái bên bến tàu, Tần Hà xoa xoa bụng, đã một thời gian chưa ăn no, cảm giác hơi đói.

Từ Trường Thọ mời ăn tàu hũ làm bữa sáng, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.

Thế là Tần Hà lại đi tửu lâu Đường Ký, chưởng quỹ Đường Thiên Khôi thấy là Tần Hà đến, lập tức cười tươi như hoa, chắp tay nói: “Tiểu ca nhi đã lâu không tới a.”

“Hôm nay ăn no, có thịt cứ việc bưng lên.” Tần Hà vung tay, bộ dáng vô cùng ngang tàng.

Đã đốt đi nhiều thi thể như vậy, phần thưởng là đầu to, ngân lượng là đầu nhỏ, cứ tích góp, tích góp lại trở nên nhiều, trong càn khôn dưới nách đã chứa hơn mấy trăm lượng bạc, mấy chục lượng vàng, còn có một chút ngọc thạch châu báu.

Một câu.

Bây giờ Tần Hà.

Có!

Rất!

Nhiều!

Tiền!

“Được, đảm bảo khiến ngài hài lòng.”

Hai mắt Đường Thiên Khôi sáng lên, kích động vội vàng đi xuống chuẩn bị.

Chỉ một lát sau, một con vịt quay, một con lợn sữa, hai con vịt nướng, hai vò rượu cùng với một thau mì thịt bằm cực lớn đã được bưng lên.

Quy củ cũ, những thứ này chỉ là lót bụng, sau đó vẫn cần tiếp tục bưng thêm.

Thời buổi khó khăn, tửu lâu Đường Ký cũng bắt đầu bán đồ ăn sáng, lúc này cũng có khách nhân khác tới cửa.

Mấy tên thương gia bước vào, nhìn thấy một người hơn hai mươi tuổi đang cầm một con heo sữa gặm, đều ngẩn cả ra.

Tuy lợn sữa được coi là một thứ xa xỉ, nhưng cũng không phải chưa từng thấy.

Nhưng mới sáng sớm ngày ra đã một mình gặm một con lợn sữa, đúng là chưa từng thấy.

Ăn dầu mỡ như vậy, cũng không sợ bị tiêu chảy.

Hơn nữa lượng thức ăn này cũng quá dọa người.

Quan sát một lúc, đợi đến khi đồ ăn lên bàn, các khách thương cũng quay lại câu chuyện của mình.

Chỉ nghe một người nói: “Nghe nói không, chiếu ngục của Phi Ngư Vệ lại bị người ta thăm hỏi, Bạch Liên yêu nhân bắt được thời gian trước đã bị cứu đi.”

“Thật hay giả vậy, không thấy có lệnh truy nã a.”

“Chuyện mất thể diện như vậy, làm sao Phi Ngư Vệ đưa ra truy nã đây?”

“Cũng phải.”

Động tác gặm thịt heo của Tần Hà hơi ngừng lại, liếc nhìn người kia một cái, phun ra một sợi lông heo, lại tiếp tục gặm thịt.

Tiếp đó lại nghe một người cảm khái: “Thời buổi bây giờ, yêu nhân dị khách khắp nơi, yêu tinh quỷ quái đầy đất, rất nhiều con đường làm ăn bị cắt đứt, việc buôn bán này của ta, càng ngày đúng là càng khó khăn.”

“Còn không phải sao, may mắn là thời gian gần đây Vận Hà khá yên bình, bằng không lại càng khó khăn hơn.”

“Đây cũng chưa tính là gì đâu, nghe nói chưa, thảo nguyên năm nay gặp tuyết tai, tám chín phần mười là Địch Nhung lại muốn xuôi nam đả thảo cốc, triều đình cũng đã bắt đầu điều binh.”

“Không phải chứ, lại tới nữa?”

“Xong, xong, lần này lại chết bao nhiêu người a?”

“Lần cuối cùng đã giết sạch năm tòa thành, hơn tám trăm ngàn người bị bắt đi, năm nay Địch Nhung kết liên minh, thế lực lại càng mạnh hơn, ta thấy lần này, e là ngay cả kinh thành cũng không an toàn.”

“Theo ta, lần này buôn bán xong cứ dứt khoát xuôi nam, đợi chuyện này qua, sang năm lại quay trở lại.”

“Nếu đúng là như vậy thì phải chuẩn bị trước, ít nhất đợt hàng này không thể để trên bến tàu, phải đưa vào thành, nếu chậm, đám Xa mã hành kia sẽ tăng giá.”

“Thời buổi quỷ quái này, không cho người ta đường sống a.”

“Ai nói không phải vậy chứ.”

“....”

Cả bàn thương gia vừa ăn vừa nói chuyện.

Tần Hà nhanh chóng bỏ đồ ăn vào miệng, rất nhanh đã ăn hết sạch sẽ thức ăn trên bàn.

Đợi thau mì thứ hai được bưng lên, Tần Hà lại xì xụp xì xụp hút mì.

Hai thau mì lớn vào trong bụng.

Đám thương gia lại nhìn một cái, vẻ mặt người nào người nấy cũng đều biến đổi.

Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, nhanh chóng ăn hết thức ăn, tính tiền, rồi vội vàng rời đi.

Vừa rồi còn nhắc đến dị nhân, trước mặt liền có một vị. Không rõ người là chính hay là tà, nhưng quân tử không nên đứng ở dưới bức tường sắp đổ, vẫn nên đi thì hơn.

Tần Hà không thèm để ý, tiếp tục ăn.

Sau khi ăn uống no đủ, hắn lại đi tản bộ không có mục đích trên bến tàu.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, lưu dân bị chết đói, bị chết cóng cũng càng ngày càng nhiều.

Hắn gặp được bảy, tám chiếc xe chở thi thể, đầy ắp, tất cả đều là thi thể bị chết cóng, bộ nào bộ đấy gầy như que củi.

Hơn mười phủ của mấy tỉnh phía Bắc mất mùa vụ thu, tạo thành thiên tai, tuyết lớn thảo nguyên đến quá sớm, tạo thành tuyết tai.

Bất kể là đối với Địch Nhung hay là Đại Lê, tai nạn đều thể hiện rõ ràng, chỉ có điều, cường giả có thể đem thiệt hại gấp bội chuyển lên thân kẻ yếu.

Giờ đã sắp đến mùa đông, nhất định sẽ có rất nhiều người chết.

Nhưng bất kể như thế nào, bến tàu vẫn luôn phồn hoa náo nhiệt như vậy, dòng người như nước, thương gia như mây.

Nếu bỏ qua việc đầu đường cuối ngõ càng ngày càng có nhiều lưu dân ăn mày, cùng với từng xe, từng xe thi thể người chết đói, chết rét, thì trông chẳng khác bao nhiêu với thịnh thế.

“Thuật phân biệt yêu!”

“Thuật vọng khí!”

“Thuật phân biệt yêu!”

“Thuật vọng khí!”

Tản bộ một hồi, Tần Hà không có việc gì làm bèn vừa đi vừa ném bừa kỹ năng.

Buổi sáng tùy tiện ném một cái đã ném ra một con cá trắm đen Tây Thi, bến tàu nhiều người như vậy, nói không chừng vẫn còn có.

Ài, lần này còn thực sự là ném ra một con.

Một con bạch hạc.

Trên đầu đội khăn vấn đầu, trên thân mặc một bộ áo bào màu tro, đang đứng sau quầy hàng của một tiệm tạp hóa gảy bàn tính tính toán sổ sách.

Con bạch hạc này Tần Hà đã từng thấy.

Ở đâu?

Miếu Nhàn Vân núi Phổ Vân Sơn.

Thật là duyên phận a.

Bình Luận (0)
Comment