Tần Hà hứng thú, đi vào tiệm tạp hóa.
Hiện tại bạch hạc đã hóa thân thành một nam tử trung niên, dáng người cao cao, không mập cũng chẳng gầy, khuôn mặt trông rất hiền hòa, mắt còn đeo kính lão, đây là thứ đồ tới từ Nam Dương.
“Khách quan cần gì?” Chưởng quỹ bạch hạc mang khuôn mặt tươi cười đón khách.
Tần Hà tùy ý lướt nhìn hàng hóa một chút, thấy tiệm tạp hóa này tuy không lớn nhưng vật phẩm lại khá đầy đủ, đồ ăn mặc đều có, trên kệ còn có hạt dưa, đậu phộng cùng các loại hoa quả khô.
“Cái này bán như thế nào?” Tần Hà hỏi.
“Có vị là hai mươi đồng một cân, không vị là mười ba đồng.” Chưởng quỹ bạch hạc đi từ sau quầy đi tới.
“Được rồi, có vị, lấy 200 cân.” Tần Hà vẫn ra vẻ ngang tàng như vừa nãy, hắn không thiếu tiền nha.
Chưởng quỹ bạch hạc hơi sửng sốt một chút, hỏi: “200 cân, khách quan, ngài đây là nhập hàng sao?”
“Chính ta gặm.” Tần Hà lắc đầu.
“Khách quan, ngài thật biết nói đùa, một mình ngài gặm hết 200 cân?” Chưởng quỹ bạch hạc nâng nâng mắt kính, lộ ra dáng vẻ không thể tin nổi.
“Ngươi cứ nói có hay không có đi.”
“Có có, nhưng khách quan, ngài hãy nghĩ kỹ lại, nếu như ăn không hết số hạt dưa này, để qua sang năm là sẽ bị hỏng, gia đình bình thường mua mười cân tám cân cũng đã coi là nhiều rồi.” Chưởng quỹ bạch hạc chân thành nói.
“Chuyện này ngươi không cần bận tâm.”
“Được rồi, 200 cân hạt dưa, ta lập tức đi lấy cho ngài.”
Chưởng quỹ bạch hạc đáp lời, chỉ một lát sau đã xách hai bao tải từ bên trong đi ra, bắt đầu cân.
“Chưởng quỹ họ gì vậy?” Tần Hà ngồi ở bên cạnh, thuận miệng hỏi một câu.
“Ta họ Hạc.”
“Hạc trong bạch hạc?”
“Khách quan ngài làm sao biết a, cái họ này của ta, nói ra mọi người đều cho rằng họ của ta là họ Hạ ở Hạ Lan Sơn.” Chưởng quỹ quay đầu cười, nói.
“Ta chỉ là đoán thôi, nghe khẩu âm của ngài giống như là người ở huyện Phòng?”
“Khách quan, ngài cũng là từ huyện Phòng tới?”
“Cũng không phải, thời gian trước ta từng đến đó một lần, cực kỳ thảm, ôn dịch chết rất nhiều người.”
“Thế đạo không tốt, khắp nơi đều hỗn loạn.”
Chưởng quỹ bạch hạc lắc đầu, lại nói tiếp: “Nhưng mà ta nghe nói, có một vị Thanh Ngưu Đại Tiên xuất hiện, diệt đi Dơi Vương, còn tạo ra một “Giếng trừ dịch bệnh”, cứu tất cả người ở huyện Phòng, bây giờ cả kinh thành đều lan truyền, đúng là công đức vô lượng a.”
“Đúng không, ta cũng cảm thấy vị Thanh Ngưu Đại Tiên kia rất lợi hại.” Tần Hà cười.
“Thành đạt thì cứu tế thiên hạ, nghèo thì chỉ lo thân mình, Thanh Ngưu Đại Tiên pháp lực cao cường, xem như là đã làm được.” Chưởng quỹ bạch hạc vừa cười vừa nói, cực kỳ khéo ăn nói.
“Chưởng quỹ còn biết đến đạo lý này?” Trong mắt Tần Hà lóe lên một tia khác thường.
“Ta cũng chỉ là nghe thuyết thư nói như vậy, bêu xấu rồi.” Chưởng quỹ bạch hạc cười xua xua tay.
Tần Hà lắc đầu, nói: “Chính đạo nhân gian tang thương, cứu tế thiên hạ nói thì dễ, nhưng nếu làm thật, e là cũng không thể thay đổi được nhân tâm trong thế đạo này a? Thịnh thế và loạn thế luôn tuần hoàn không dứt, bao nhiêu bậc thánh hiền từ xưa đến nay cũng không thể thay đổi được điều này, bất kể là thịnh hay suy thì dân chúng cũng đều khổ.”
“Nha, khách quan này nói như vậy, học vấn sâu a, ta chỉ là một người bán tạp hóa, trả lời không được.” Chưởng quỷ bạch hạc vừa xua tay vừa lắc đầu.
“Vậy thì ai có thể trả lời được?” Tần Hà hỏi.
“Lão phu tử thành Bắc, ông ấy có học vấn, chắc hẳn là có thể trả lời.” Chưởng quỹ bạch hạc trả lời, nói xong liền vỗ vỗ hai cái bao tải, nói: “200 cân hạt dưa ngài muốn đã cân xong, ngài có cần kiểm tra lại không?”
“Không cần.”
Tần Hà đứng dậy, trả tiền, kẹp lấy bao tải rồi rời đi.
Chưởng quỹ nhìn theo bóng lưng của Tần Hà, nâng nâng mắt kính, nói thầm: “Sao cứ cảm thấy người này có gì đó là lạ?”
“Chưởng quỹ, lấy cho ta một thanh đao chặt củi.”
“Ây, tới đây.”
Chưởng quỹ bạch hạc vội vàng xoay người đi tiếp khách mới tới.
Tần Hà rời khỏi tiệm tạp hóa, đi đến một nơi không có người, thu bao tải vào trong nách không gian, cắn hạt dưa tiếp tục đi dạo.
Một lát sau, hắn đã đi tới chợ bán thức ăn.
Thuật vọng khí đảo qua, lại ném ra thuật phân biệt yêu.
Chỉ thấy dưới một góc tưởng ở trước chợ bán thức ăn, một con nhím vàng to lớn đang cúi đầu nhặt rau, động tác rất chậm chạp, cũng rất cẩn thận, vài đống củ cải cùng rau xanh mới hái được trưng bày ngăn nắp ở trước mặt, tươi mới mọng nước.
Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, đi tới nói: “Hoàng bà, củ cải bán thế nào?”
Con nhím to lớn chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy Tần Hà, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười: “Tiểu quan nhân lại tới mua thức ăn a.”
....
Tiết trời cuối thu, màn đêm buông xuống rất sớm, lúc này trời vẫn chưa tối hẳn.
Tào Hà bang trên bến tàu ở thành đông liên tiếp truyền ra tiếng thét sợ hãi.
“Quỷ! Có quỷ a!!”
Tào Hà bang vừa chạy vừa gào khóc.
Một đám người bị dọa đến bạch bạch bạch lui về phía sau, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ nhìn về phía tên râu quai nón ở giữa đám người.
Hiện tại, trên hai vai của tên râu quai nón, có một đôi chân đang giẫm lên.
Một đôi chân mang giày thêu đẫm máu!
Trên hai chân kia là một cái bóng đen như mực, cao tầm một người, đôi mắt đỏ tươi lúc ẩn lúc hiện.
Tên râu quai nón đứng yên một chỗ, giống như không thể động đậy, đôi mắt trợn tròn của hắn ta tràn đầy nỗi sợ hãi.
“Người cõng quỷ, đây là người cõng quỷ a!”
Đám người Tào Hà bang bị dọa đến người nào người nấy mặt cắt không còn giọt máu, ngay cả bang chủ Tào Hà bang, Tào Thiên Hà cũng là sau lưng sưu sưu thổi qua khí lạnh.
Tào Hà bang không sợ người, nhiều người thì sức mạnh càng lớn, ai cũng dám đánh, ai cũng dám đấu.
Nhưng mà đối với yêu vật hoặc là sự kiện linh dị, bọn họ là hữu tâm vô lực.
Đặc biệt là sự kiện linh dị, đó là bắt buộc phải thông qua Binh mã ty thành đông mời Phi Ngư Vệ hoặc mời người có chuyên môn đến giải quyết.
Chỉ cần có một chút sơ sẩy là sẽ liên lụy đến rất nhiều người, còn kinh khủng hơn thi biến tấn công người.
“Hoa Hồ Tử rước thứ này từ đâu ra vậy?” Vẻ mặt Tào Thiên Hà muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, y là một người có nội kình, nhưng nội kình chỉ có tác dụng chống quỷ nhập vào người, còn muốn đối phó quỷ thì bắt buộc phải phối hợp thêm một chút thuật pháp, mà y lại không biết những thứ ấy, đây là những thứ mà phải bái sư mới có thể học được.
“Không biết, buổi sáng hắn vẫn còn rất tốt.” Có người trả lời.
“Hôm nay hắn ta đã đi đâu?” Một lão cang đầu hỏi.
“Cả ngày hôm nay đều ở bến tàu, buổi sáng đánh nhau với người ta một trận.” Một trong hai thủ hạ của tên râu quai nón kinh hồn bạt vía nói.
“Khốn khiếp, chỉ toàn gây chuyện cho ta.”
Tào Thiên Hà nghiến răng, Hoa Hồ Tử có thể đánh đấm, có thể xông pha, nhưng người này ra tay quá ác độc, ba ngày hai đầu đánh chết người, tạo ra không ít cừu gia không cần thiết cho Tào Hà bang.
“Thủ lĩnh, rút lui thôi, ta cảm giác được ở gần đây không chỉ có mỗi một thứ này, còn có những thứ khác nữa.” Lúc này, lão cang đầu sắc mặt tái nhợt nhắc nhở Tào Thiên Hà.
Tựa như để chứng minh cho lời ông ta nói, tiếng nói vừa dứt, âm phong đột nhiên nổi lên tứ phía, trong bóng tối gần đó có từng đôi, từng đôi mắt màu đỏ sáng lên, có thể thấy lờ mờ răng nanh cùng với quỷ trảo.
Đám người Tào Hà bang thấy vậy, không thể kìm được nữa, trong nháy mắt chạy tán loạn.
Tào Thiên Hà lúc này cũng mặt cắt không còn một giọt máu.
Khá lắm, đây nào chỉ là người cõng quỷ, rõ ràng là trùng điệp quỷ ảnh, Hoa Hồ Tử đây là mang toàn bộ ổ quỷ tới sao?
“Mau, đi báo Phi Ngư Vệ.” Tào Thiên Hà hô lớn.