Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 124 - Chương 124 - Kẻ Xen Vào Chuyện Của Người Khác Tới Trước

Chương 124 - Kẻ xen vào chuyện của người khác tới trước
Chương 124 - Kẻ xen vào chuyện của người khác tới trước

Đám người Tào Hà bang lập tức kêu kêu gào gào chia ra làm mấy đường, một phần đi Binh mã ty thành đông, một phần nghĩ cách để vào thành tìm Phi Ngư Vệ, một phần đi tìm người có chuyên môn giải quyết chuyện này.

Dù sao bọn họ không thể tự giải quyết, tìm được người nào hay người đó.

Toàn bộ người của Tào Hà bang đều tránh ra xa xa, không dám tới gần dù chỉ một chút.

“Si hống”

“Kiệt kiệt kiệt”

Lúc này, từ trong kho hàng trên bến tàu truyền ra từng tiếng quỷ rống, náo nhiệt tựa như là nước sắp sôi.

Tào Thiên Hà sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, râu ria trên cằm từng sợi từng sợi bị bứt đứt.

Một phần là do thiệt hại, trong kho hàng có một số lượng lớn Trầm âm mộc, có thể xưng là tấc gỗ tấc vàng, thứ này không thể gặp âm tà chi khí, bị quỷ khí nồng nặc như vậy bao phủ, toàn bộ đều hỏng mất, thứ này người nào dùng người đó ắt gặp quỷ.

Mà đó chỉ là một phần, đó còn là hàng của Trung Sơn Vương Phủ, nếu như Vương Gia trách tội xuống, nói không chừng đầu sẽ phải dọn nhà.

Thứ yếu là, tên khốn khiếp Hoa Hồ Tử này, nói về thân phận thì chính là em vợ của y, nói về gia thế thì chính là thân đệ đệ của Đao Khôi Đại Đao Hội, nếu như Hoa Hồ Tử chết ở bên trong, chưa nói đến việc Tào Hà bang mất đi một viên mãnh tướng, Đại Đao Hội cũng không dễ dàng tha cho y, chuyện làm ăn của Tào Hà bang, đa phần chính là dựa vào Đại Đao Hội này.

Mười ngày qua, chuyện tà môn cứ xảy ra liên tiếp, khoảng thời gian trước không thể hiểu được xảy ra một trận loạn chiến, không biết là bắt nguồn từ đâu, hôm nay lại có nháo quỷ.

Đây là thời buổi chó má gì không biết, quá là xui xẻo.

Lão càng đầu thấy cái cằm Tào Thiên Hà chỉ còn thưa thớt vài cọng râu, không nhìn nổi nữa, nói: “Bang chủ, ngươi đừng có bứt râu nữa, còn bứt thêm nữa là trụi hết đó. Quay đầu người ta còn nói ngươi quanh miệng không có một cọng râu (+), hơn năm mươi tuổi rồi, ngươi có mất mặt hay không?”

(Note (): Quanh miệng không có một cọng râu, trong tiếng trung, câu này còn có nghĩa là trẻ người non dạ, không thể hoàn thành tốt công việc.)

Lão cang đầu là lão nhân của Tào Hà bang, là đá dằn thuyền của Tào Hà bang, rất có uy vọng.

“Ta biết rồi!” Tào Thiên Hà dựng râu trừng mắt, hậm hực bỏ tay xuống, chắp tay sau lưng đi đi lại lại giống như là kiến bò trên chảo nóng, y cắn răng hỏi: “Khi nào mới có người đến vậy?”

Trên mặt lão cang đầu lộ ra vẻ khó xử, “Không phải là vừa mới đi gọi à, như thế nào cũng phải chừng một nén nhang.”

“Xong, đợi người đến thì món ăn cũng đã nguội.”

Tào Thiên Hà lấy tay che mặt, lập tức ngồi xổm xuống.

“A di cả nhà ngươi Phật, chưa tới nửa đêm, chưa đến giờ Tý, yêu nghiệt phương nào lại dám càn cỡ như vậy, coi thường tăng đạo ta không có người hay sao?!”

Đúng lúc này, có một tiếng Phật hiệu dở dở ương ương đột nhiên vang lên.

Ài.

Binh mã ty chưa tới.

Phi Ngư Vệ chưa tới.

Người chuyên giải quyết chuyện này cũng chưa tới.

Ngược lại là một kẻ lo chuyện bao đồng lại tới trước.

Đám người Tào Hà bang theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên đại hòa thượng từ cách đó không xa đang nhanh chóng bước tới, trên thân mặc một bộ tăng y màu vàng, trên tay cầm hay thanh Hàng Ma Xử.

Khá lắm, người kia mập tựa như là một viên thịt thành tinh, hai thanh Hàng Ma Xử tuy là có kích thước không nhỏ, nhưng cầm ở trong tay hắn ta lại trông như là kim thêu hoa.

Tào Thiên Hà đứng lên xem xét, đôi mắt y lập tức sáng bừng lên giống như mắt chó.

Không cần quan tâm hắn ta béo hay gầy, cũng không cần quan tâm Hàng Ma Xử của hắn ta lớn hay nhỏ.

Chỉ cần nhìn hai hàng giới ba trên đỉnh đầu của hắn ta.

Đã thấy tương đối chuyên nghiệp.

“Đại sư phụ cứu mạng a.”

Tào Thiên Hà vội vàng nghênh đón đại hòa thượng, vừa chắp tay lại vừa vái, nói: “Kho hàng của ta đột nhiên náo quỷ, người chí thân đang hãm thân trong đó, xin đại sư phụ ra tay cứu người.”

“Hàng yêu trừ ma là bổn phận của người xuất gia, thí chủ không cần phải khách khí.”

Vẻ mặt đại hòa thượng tràn đầy chính khí, dáng vẻ trang nghiêm, chắp tay trước ngực hô lớn: “Huyền Quang Kim Chung, bảo hộ pháp thân ta, mani padme hum, Kim Chung Tráo!”

“Ông!”

Một cái chung tráo màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, bao phủ đại hòa thượng.

Ánh mắt Tào Thiên Hà lập tức sáng lên.

Đại hòa thượng này không phải kẻ tầm thường a.

Ngươi nhìn cái Kim Chung này đi.

Toàn vẹn bao nhiêu!

Ngươi nhìn kim quang này đi.

Sáng bao nhiêu!

Ngươi nhìn đằng sau đi.

Hai mông lộ ra!

“Ài?!”

Tào Thiên Hà sững sờ, theo bản năng, y muốn lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng đã thấy đại hòa thượng vểnh mông, nhấc chân như một con mèo xông về phía kho hàng.

“A di cả nhà ngươi Phật, yêu ma quỷ quái nhận lấy cái chết!” Phật hiệu âm vang hùng hồn, thần âm lanh lảnh.

Tào Thiên Hà nghe vậy, cõi lòng tràn đầy chờ mong.

Đại hòa thượng xông vào kho hàng, cửa lớn rầm một tiếng đóng sập lại, ngay sau đó, một giọng nói đầy vẻ ngờ vực từ bên trong đó truyền ra: “Ài, sao lại nhiều như vậy?”

“Hoắc!”

“A”

“Rống”

“Ầm ầm”

“Đông!”

“Ai nha!!”

Mấy cái chớp mắt lại nghe thấy đại hòa thượng kêu thảm một tiếng, tiếp đó chỉ thấy hắn ta từ trong cánh cửa nằm ngang bay ra, nặng nề rơi xuống ngay dưới chân đám người Tào Hà bang.

Đám người Tào Hà bang giật mình kêu lên, vội vàng lui lại phía sau.

Nhìn kỹ lại, khá lắm.

Kim Chung Tráo của đại hòa thượng đã biến mất, tăng y trên người đã bị xé thành vải vụn, mông đều lộ ra ngoài.

Tuy rằng không nhìn thấy vết thương, nhưng trên những miếng vải rách kia toàn là vết quỷ trảo lít nha lít nhít.

“Hít!”

Đám người Tào Hà bang kinh hãi đến đồng thời hít sâu một hơi.

Mí mắt Tào Thiên Hà cũng giật giật liên tục.

Đây cũng quá hung đi.

“Đại sư phụ, đại sư phụ?” Tào Thiên Hà vội vàng đưa tay đẩy đầy đại hòa thượng.

Đại hòa thượng chậm rãi ngẩng mặt từ dưới nền đất lên, đau đến nhe răng nhếch miệng, trên trán hắn ta dính đầy bụi đất, “A di cả nhà ngươi Phật, đây là cả một cái ổ quỷ à, tại sao lại có nhiều lệ quỷ như vậy?”

“Đại sư phụ ngài cứ đứng dậy trước đã.” Tào Thiên Hà vội vàng kêu thủ hạ đỡ đại hòa thượng dậy, nói: “Không dám lừa gạt đại sư phụ, ta thật sự cũng không rõ chuyện này là như thế nào, đột nhiên xuất hiện nhiều thứ hại người như vậy, muốn mạng a.”

“Người bên trong có quan hệ gì với thí chủ ngài?” Đại hòa thượng phủi phủi bụi đất trên mặt, hỏi.

“Hắn là em vợ ta.” Tào Thiên Hà có sao nói vậy.

“Ngài nén bi thương.” Đại hòa thượng nói chân thành.

“Hắn đã chết rồi?” Tào Thiên Hà trợn tròn mắt.

“Hiện tại thì chưa đâu.” Đại hòa thượng lắc đầu.

“Vậy... Còn chưa đến lúc ta cần nén bi thương a?” Tào Thiên Hà ngây ngẩn cả người.

“Sắp rồi, đám quỷ kia đang bàn bạc xem nên phân chia hắn như thế nào đấy.” Đại hòa thượng nói.

Tào Thiên Hà run rẩy kêu rên: “Em vợ của ta ài”

Lão cang đầu nhìn không nổi, gạt Tào Thiên Hà qua một bên, chắp tay nói với đại hòa thượng: “Đại sư phụ, xin ngài đánh thêm một lần nữa được không, nếu như có thể cứu người ra được, Tào Hà bang ta nhất định có trọng tạ.”

“Nhiều quỷ quá, không cứu được.”

Đại hòa thượng lắc đầu một cách vô cùng kiên quyết.

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đại sư phụ ngài lại....” Lão cang đầu vẫn chưa chịu từ bỏ.

“Xíu...uu”

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng tên bắn lao vụt lên không trung.

“Bành!”

Ngay sau đó, một đồ án Phi Ngư Vệ nổ tung giữa bầu trời đêm, rực rỡ như hoa.

Khuôn mặt béo ú của đại hòa thượng run lên một cái, không nói hai lời lập tức xoay người chạy đi, tiếng nói vọng lại: “Bản Phật gia còn có việc gấp, đi trước một bước.”

Bình Luận (0)
Comment