Gió đêm thổi qua, tăng y của đại hòa thượng bị cắt thành những dải dài bay phất phơ trong gió, trông cực kỳ phiêu dật, nếu như xem nhẹ những ngấn mỡ trên khắp toàn thân hắn ta mà nói.
Tào Thiên Hà cùng lão cang đầu liếc nhìn nhau một cái, nhìn bóng lưng Phi Ngư Vệ lướt đi như làn gió, lại nhìn về phía đồ án Phi Ngư Vệ đang dần dần tàn lụi, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Phi Ngư Vệ phát ra cảnh báo, sắp tới rồi.” Qua một hồi lâu sau, lão cang đầu mới nói.
Đúng như dự đoán, ông ta vừa mới dứt câu thì từ bên ngoài có sáu bảy người xông tới, người dẫn đầu có khuôn mặt hình chữ quốc, người mặt Phi Ngư phục, vẻ mặt lạnh lùng, quát hỏi: “Yêu nghiệt làm loạn như thế nào?”
Tào Thiên Hà cùng lão cang đầu nhìn rõ người tới, biến sắc, vội vàng nghênh đón.
Tào Thiên Hà trả lời: “Thường Bách hộ, là đám quỷ làm loạn a.”
Trong nha môn Phi Ngư Vệ, đội truy bắt là cường thế nhất, cao thủ nhiều như mây. Tào bang ai cũng không sợ, nhưng đối đầu với đám sát tài này, trong lòng cũng có vài phần dè chừng.
“Đám quỷ?” Mặt chữ quốc hơi hơi nhíu mày.
Người này chính là quan Bách hộ đội hai Phi Ngư Vệ, Thường Ôn.
Bạch Liên yêu nhân trốn thoát, hắn ta đứng mũi chịu sào, đang dẫn người tìm kiếm ở thành đông, bỗng thấy quỷ khí ngút trời nên bắn tên lệnh cảnh báo, dẫn đội chạy đến.
“Trời mới vừa tối, lấy đâu ra đám quỷ, ngươi đừng có mà nói xằng nói bậy.” Thường Ôn nói với vẻ nghi ngờ.
Tào Thiên Hà bị dọa giật mình, đúng lúc này, lão cang đầu vội vàng xua tay nói: “Thường Bách hộ, chuyện đúng thật là như vậy, chúng ta không dám nói lời bịa đặt, ngay vừa nãy còn có một tên hòa thượng tiến vào, thật sự là một đám quỷ.”
“Đại hòa thượng?” Thường Ôn hơi sửng sốt.
“Đại hòa thượng biết Kim Chung Tráo.” Tào Thiên Hà vội vàng bổ sung.
“Không quan tâm là thứ gì, đợi bản Bách hộ dò xét qua rồi hẵng nói tiếp, nếu như các ngươi dám bịa đặt, cẩn thận đao của ta không nhận người.” Thường Ôn híp híp mắt, nói xong liền rút bội đao ra.
Tú Xuân Đao, được niệm lực của Vương Triều gia trì, có thể giết người, có thể chém quỷ, không hề kém cạnh với pháp khí của những người chuyên mô đi xử lý chuyện linh dị. Đây cũng là thế mạnh trong việc trảm yêu trừ ma của Phi Ngư Vệ.
Tiếp đó, lấy Thường Ôn dẫn đầu, bảy, tám tên sai Phi Ngư Vệ cũng nhao nhao rút đao ra, dàn trận rồi tiến về phía kho hàng trên bến tàu.
Nhưng vào lúc này, âm phong nồng nặc nhanh chóng yếu bớt, không khí cũng đột nhiên mất đi cái cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy kia.
Thường Ôn ngẩng đầu quan sát một chút rồi lập tức bước nhanh hơn.
“Bành” một tiếng đá văng cửa lớn nhà kho ra.
Chỉ thấy bên trong trống rỗng và yên tĩnh, trông như thể đã bị phủ đầy bụi.
Mấy chậu than đang bốc cháy, trên nền đất cách cửa khoảng chừng hơn hai mươi mấy bước, có một bộ y phục cùng với một lưỡi búa rơi ở đó.
“Quỷ đi rồi?”
Thường Ôn xem xét trái phải, cuối cùng xác nhận.
Đám sai ai nấy cũng đều buông lỏng.
Cái thứ quỷ vật này là khó cân nhắc nhất, không gặp phải là tốt nhất.
“Vào đi, quỷ đã chạy trốn hết rồi.” Một tên sai hô lên.
Tào Thiên Hà cùng lão cang đầu vội vàng dẫn người đi tới, xem xét, quả nhiên là những thứ khiến cho người ta sợ hãi đã biến mất, âm khí cũng không còn.
“Sợ bóng sợ gió một hồi, chỗ ngươi không có người tử thương chứ?” Thường Ôn nhìn về phía Tào Thiên Hà.
Tào Thiên Hà nhìn về phía bộ quần áo cùng lưỡi búa rơi trên mặt đất, ôm đầu kêu rên: “Em vợ của ta ài”
Thường Ôn trầm ngâm, liếc nhìn bộ quần áo cùng lưỡi búa trên đất, cũng không hỏi gì thêm, đám khốn khiếp Tào bang này không có mấy người tốt.
Chết đi đã coi như ông trời mở mắt.
Thường Ôn vẫy tay với mấy tên thủ hạ, ra lệnh: “Giải trừ cảnh báo, chúng ta đuổi theo tên hòa thượng kia, bắt lại hắn cũng có thể coi là lập công, chúng ta lấy công chuộc tội.”
Mấy tên thủ hạ nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Đồng thanh nói: “Rõ!”
Một lát sau, một mũi tên lệnh màu lục được bắn lên, nổ tung trong bầu trời đêm.
.....
Lò hỏa táng thành đông, Tần Hà ngồi trên mái nhà, bưng trong tay một thau thịt, nhìn về phía bến tàu, hai má phồng lên y như hamster, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Có phải là chồng lên hơi nhiều rồi không?”
Quỷ khí ngút trời, đây không phải là chỉ hung một chút a.
Nhưng cũng may là cái quỷ khí này tới nhanh mà đi cũng nhanh, hai ngọn pháo hoa của Phi Ngư Vệ sáng lên quỷ khí đã biến mất.
“Xem ra lần sau phải nhẹ tay một chút.”
Lắc đầu, Tần Hà lại lật người nhảy xuống khỏi mái nhà.
Trong lò đốt xác lúc này, bộ thi thể được phân phối hôm nay đang đốt cháy.
Bên cạnh lại thiếu đi bóng dáng của đại vương bát.
Mắt thấy ngọn lửa trong lò đốt xác hình như nhỏ đi, Tần Hà vội vàng buông thau thịt trong tay xuống, cầm lấy cái gáo ở bên cạnh, múc một muôi dầu hỏa dội lên trên, ngọn lửa lập tức trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
Thời tiết lạnh giá, than đá lạnh ngắt, thi thể cứng rắn bang bang, không dội thêm dầu lửa cháy không mạnh.
Làm xong, Tần Hà lại bưng thau thịt lên.
“Ừng ực ừng ực”
Húp một hơi uống cạn nước canh nóng hổi.
Củ cải ngọt mềm, thịt cũng rất ngon.
Hai chữ: Thoải mái.
Buổi sáng mua củ cải của Hoàng bà, Tần Hà thầm nghĩ, không thể chỉ ăn chay được, thế là trở về liền nấu một nồi thịt lớn.
Đáng tiếc là, chỉ có một mình hắn ăn.
Đại vương bát đã chú định là không có cơ hội hưởng thụ.
Giờ khắc này, Tần Hà đột nhiên hiểu Từ Trường Thọ, lúc ăn thứ gì đó mà có người ở bên cạnh, vừa ăn vừa nói chuyện, độ ngon miệng +1.
Một người ăn thì cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Lắc đầu, Tần Hà không nhanh không chậm ăn, sau đó lắc lư đi đến bên cạnh thùng nước, liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, đại vương bát đang nằm yên trong đó, không hề nhúc nhích.
Một viên cường thú đan, vậy mà khiến cho nó lâm vào ngủ say.
Đây cũng là quá “cường” thú đi.
Đúng lúc này, trước mắt Tần Hà bỗng xuất hiện một mảnh sương mù.
Màn sân khấu xám trắng chậm rãi rủ xuống.
Tần Hà sững sờ, nhìn về phía thi thể mới vừa bắt đầu đốt cháy trong lò đốt xác, niềm vui sướng lập tức tràn ngập khắp cơ thể.
Mị thi, đã đốt xong!