Yến Vân Lạp tay cầm trọng binh, nhưng vẫn còn cách mưu triều soán vị một đoạn đường phải đi.
Mặc dù Khúc Diệu Âm binh quyền thế mỏng, nhưng chiếm được đại nghĩa cùng uy thế mà Bắc Lương Vương còn dư, vẫn còn có người ủng hộ, nếu là vung tay hô lên, hươu chết vào tay ai còn chưa thể biết được.
Theo lý thuyết thì Khúc Diệu Âm nên nhanh chóng ngả bài, có điều y lại không chống cự được lời ngon tiếng ngọt cùng với lời thề với trời của Yến Vân Lạp.
Khúc Diệu Âm vẫn còn ôm ảo tưởng về Yến Vân Lạp, tự mình trầm luân trong tình yêu, tự lừa mình dối người, còn Yến Vân Lạp lợi dụng tình cảm ấy, từng bước từng bước xóa bỏ vây cánh của Khúc Diệu Âm, cuối cùng nắm lấy tất cả mọi quyền hành.
Đợi đến khi Yến Vân Lạp lộ ra khuôn mặt thật thì tất cả đã là quá muộn, Khúc Diệu Âm bị Yến Vân Lạp sai người dùng lụa trắng siết chết, dưới ánh mắt lạnh lùng của Yến Vân Lạp, Khúc Diệu Âm chết không nhắm mắt.
Cần phải nói, tình cảm giữa hai người họ thực sự là đã từng rất tốt đẹp, chỉ là sau này Yến Vân Lạp đã bị quyền lực mê hoặc, Khúc Diệu Âm lại luôn trì hoãn không chịu buông tay, cuối cùng phải rơi vào kết cục bỏ mình hạ tràng.
Có thể là, Khúc Diệu Âm cũng đã biết trước được kết cục của mình, chỉ là tình cảm quá sâu đậm, y không thể tự thoát khỏi.
Kịch đèn chiếu chỉ ghi lại khi còn sống, không ghi lại chuyện sau khi chết, còn về việc Khúc Diệu Âm biến thành cương thi như thế nào, tại sao lại trở thành mị thi thì rối bóng cũng không biểu diễn.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Kẻ đa tình từ xưa chỉ lưu lại mối hận, mộng đẹp bắt nguồn từ đó càng dễ tỉnh, tình đến lúc tận biến thành vô tình, khi cái xấu lộ ra chân tướng là lúc tổn thương nhất, bi thương thay.”
Phần thưởng: Thuật che đậy Thiên Cơ.
Thuật che đậy Thiên Cơ: Đây là bí thuật bất truyền của Pháp Sư Thiên Cơ Thâm Uyên, có thể che đậy Thiên Cơ, sau khi thi triển thuật này, tất cả mọi hành vi của ngài đều trở nên bình thường không có gì khác lạ, thiên lý mệnh số của ngài sẽ không thể suy tính.
Chú thích: Để thi triển thuật này thì cần tiêu hao công đức.
Tần Hà xem xét, kích động nhảy cao ba thước.
Phần thưởng này, cao nhất từ trước đến nay.
Đến từ Thâm Uyên, còn là bí thuật bất truyền của Pháp Sư Thiên Cơ Thâm Uyên.
Trước đây chưa từng như vậy, những thứ đến từ Thâm Uyên trước kia, cũng chỉ là xuất phát từ học đồ, tầng lớp hạ lưu gì đó ở Thâm Uyên, đều là những thứ phổ thông.
Lần này, trực tiếp chính là bí thuật bất truyền.
Cái gì gọi là bí thuật bất truyền, đó chính là bản lĩnh giữ nhà, chắc chắn không tùy tiện truyền cho người ngoài.
Không hổ là bộ cương thi đốt trong gần một tháng, cho dù là đã bị đèn nhiếp phách áp chế, nhưng phần thưởng vẫn cao như vậy.
Còn tác dụng cụ thể của thuật che đậy Thiên Cơ, mặc dù là lời giải thích tương đối mơ hồ, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.
Trên cơ bản, sau này dù cho hắn cẩu hay không cẩu, thì thuật này cũng có thể giúp cho hắn không khiến người khác chú ý, tất cả hành vi đều trở nên bình thường, không có gì kỳ lạ.
Trực tiếp sửa đổi đạo tắc cấp độ Thiên Cơ, ngưu bức đến nổ tung.
Nhìn lại một chút, bản thân hắn còn có hơn một vạn công đức, Tần Hà lập tức thi triển.
Trong nháy mắt, công đức giảm một vạn, chỉ còn lại hai chữ số, ép khô.
Ngay tức thì, Tần Hà cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể hắn, sau đó dần dần co vào, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Cảm giác hắn giống như là một bức tranh, bị cục tẩy là thuật che đậy Thiên Cơ này chà mạnh qua, chỉ để lại những vết mờ đến gần như không thể phân biệt rõ.
.....
Đúng lúc này, ở bên ngoài lò hỏa táng.
Đại hòa thượng lén lén lút lút leo lên một cây đại thụ, đang nhìn về phía khu vực lò hỏa táng, trong mắt lấp lóe tia sáng, nói: “A di cả nhà ngươi Phật, Thanh Ngưu Đại Tiên, bản Phật gia biết ngươi ở chỗ này, ngươi không trốn được đâu, hắc hắc.”
Bỗng nhiên, đại hòa thượng không có dấu hiệu nào sững người lại.
Chỉ thấy dưới đáy mắt của hắn ta dâng lên một tầng sương mù, hắn ta gãi gãi đầu một cái, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.
“A? Ta tới đây làm gì vậy?”
“A, hình như là ta tới đây để tìm Thanh Ngưu Đại Tiên.”
“Không đúng, tại sao ta lại chạy đến cái lò hỏa táng này để tìm Thanh Ngưu Đại Tiên chứ?”
“A, hình như là có người nói cho ta biết Thanh Ngưu Đại Tiên ở lò hỏa táng, ai nói nhỉ?”
“Không đúng không đúng.... Không phải là mình bị quỷ đánh đến mức hồ đồ chứ?”
“Ân, chắc chắn là bị quỷ đánh cho hồ đồ rồi.”
“Về thôi.”
Đại hòa thượng leo xuống cây, cần thận từng bước rời đi.
Luôn cảm thấy bản thân tựa như đã quên mất vài chuyện quan trọng, nhưng là nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
.........
Huyện Kế, cách kinh thành hơn bảy mươi dặm.
Mười mấy con khoái mã xuất hiện ở đường chân trời, ngựa phóng nhanh vung lên từng trận bụi đất.
Những người ngồi trên ngựa đều mặc kình trang đoản đả, thoạt nhìn còn tưởng rằng bọn họ là tay khuân vác Thương bang, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, người trên ngựa có trình độ điều khiển ngựa rất cao, mang theo khí tức nhà binh nồng đậm.
Chỉ là mười mấy nhân mã, lại có uy thế của vạn mã bôn đằng.
Người cầm đầu mắt hổ miệng heo, đôi mắt âm lãnh tựa như là hung đồng đến từ quỷ vực, chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt ấy cũng đủ khiến người khác toàn thân cứng ngắc, râu quai nón rậm rạp gần như che kín cả khuôn mặt, thoạt nhìn, giống như là một con sư tử cực kỳ hung dữ.
Hơn mười con khoái mã lướt qua cánh đồng vắng mờ tối như là một cơn gió lốc.
Cách đó không xa, ở cuối cánh đồng, có một tòa trạch viện điêu tàn xuất hiện.
Tên thủ lĩnh râu quai nón ghìm ngựa dừng lại.
Hơn mười khoái mã cùng đồng thời dừng lại theo, trong thời gian vài nhịp thở, tiếng vó ngựa cuồn cuộn đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió lạnh vù vù gào thét cùng với tiếng xì xì thở hổn hển của những con ngựa.
Thủ lĩnh mắt hổ liếc mắt, hỏi: “Đến đâu rồi?”
Một con ngựa tiến lên phía trước, người trên ngựa có sắc mặt vàng như nến, chắp tay nói: “Nhĩ Mã đại nhân, nơi đây chính là địa giới của huyện Kế, đi thêm hơn hai mươi dặm nữa chính là Kế Châu Thành.”
Nếu như có người trong quan trường kinh thành ở nơi này, nhất định sẽ ngạc nhiên hô một tiếng “Liễu đại nhân”.
Chính là Liễu Trường An đi phía Bắc cầu viện.
Thủ lĩnh râu quai nón nghe vậy, híp híp mắt, “Đêm nay cắm trại, sáng mai xuất phát.”
“Rõ!”
Hơi mười khoái mã tuân lệnh, lập tức phi đến trạch viện cách đó không xa.
Nơi đó đang có một làn khói bếp lượn lờ bay lên.
Chẳng bao lâu sau từ nơi đó đã truyền ra tiếng hô hào cùng tiếng kêu gào thảm thiết, nhưng rất nhanh cũng đã yên lặng lại.
Sau khi màn đêm buông xuống, nhóm người ngồi vây quanh đống lửa, ở góc tường gần đó có sáu, bảy bộ thi thể chất thành một đống, mắt tất cả đều trợn trừng, chết không nhắm mắt.
“Nhĩ Mã đại nhân, chỉ một ngày nữa là chúng ta đến kinh thành, lò hỏa táng thành đông cũng không nằm trong nội thành, cho nên chúng ta sẽ đem phòng thiêu thi số bảy Tần Hà làm mục tiêu đầu tiên, tập kích bất ngờ, tốc chiến tốc thắng.” Liễu Trường An phá vỡ khung cảnh trầm mặc.
“Được.”
Nhĩ Mã Hồn suy tư một chút, khẽ gật đầu.
Trên khuôn mặt Liễu Trường An lập tức xuất hiện vẻ vui mừng.
Khác với An Ba Cốc, Nhĩ Mã Hồn không nói nhiều lời, rất ít khi tỏ thái độ.
Một đường xuôi nam, Liễu Trường An vẫn chưa biết rõ tính cách của vị tá lĩnh mới của tiểu đội Ba Nha Lạt này.
Đây vẫn lần đầu tiên Nhĩ Mã Hồn tỏ thái độ rõ ràng, thay vì ông ta phải tự đoán mò.
Ông ta sợ nhất việc Nhĩ Mã Hồn không thể rút kinh nghiệm từ chuyện của An Ba Cốc, quá mức phách lối.
Bởi vì ông ta thực sự thua không nổi nữa, lần này có thể đi rồi quay lại, là do ông ta đã mạo hiểm bản thân có thể bị A Kỳ Na đại nhân dưới cơn nóng giận băm thành thịt vụn mới đạt được cơ hội.
Lần này, vừa đến kinh thành lập tức ngựa không ngừng vó tiến thẳng về lò hỏa táng thành đông, giết Tần Hà ở phòng thiêu thi số bảy, sau này ông ta ở kinh thành sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như vậy nữa.
Trước đây Phi Ngư Vệ cùng Tần Hà thay nhau ra trận, cục diện ở kinh thành mà ông ta khó khăn lắm mới dàn xếp được đã bị sụp đổ, chưa nói đến chuyện hao binh tổn tướng, ngay cả cháu trai của A Kỳ Na đại nhân cũng phải bỏ mình.
Còn về thực lực của Nhĩ Mã Hồn, Liễu Trường An hoàn toàn tin tưởng.
Đây là tướng do A Kỳ Na đại nhân tự mình xin Địch Lỗ Vương.
Nội kình đỉnh phong, dưới ngoại kình là không có đối thủ, An Ba Cốc đã từng dốc sức dưới quyền hắn ta.
Ở Man Kinh, người có thể đối kháng lại Nhĩ Mã Hồn, ngoại trừ mấy vị thái giám hủ lậu mượn nhờ long uy tu hành trong cung, thì cũng chỉ có Phi Ngư Vệ Vương, Thẩm Luyện.
Không cần lo lắng đến những thái giám hủ lậu kia, bởi vì bọn họ không thể ra khỏi Hoàng Thành.
“Sau khi tiêu diệt tên thợ thiêu thi Tần Hà kia, chúng ta không vào thành mà tiến hành thu thập tình báo về việc tích trữ lương thực của kinh kỳ, chuẩn bị nghênh đón đại quân Vương ta nhập quan.” Nhĩ Mã Hồn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên lên tiếng.
“Rõ.”
Hơn mười tên Ba Nha Lạt đồng thời đáp lời.
Liễu Trường An nhìn về phía Nhĩ Mã Hồn với một ánh mắt kinh ngạc, chậm rãi khen: “Nên như vậy.”
Câu nói của Nhĩ Mã Hồn khiến cho Liễu Trường An lập tức cảm thấy như ông ta đã tìm được tri kỷ.
Vốn ông ta còn đang suy nghĩ phải làm sao để thuyết phục Nhĩ Mã Hồn không vào thành, không thể ngờ rằng, vậy mà hắn ta lại chủ động hạ lệnh.
Địch Lỗ dũng mãnh, nhưng bên trong quân đội lại có rất ít người có được tâm tư khôn khéo.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một luồng khí tức thần bí phủ xuống, trong đáy mắt đám người đồng thời dâng lên một mảnh sương mù, chỉ cảm thấy những tin tức có liên hệ với một cái tên người nhanh chóng bị rút đi như thủy triều, phai nhạt, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Ngay tức khắc, hơn mười người cùng Liễu Trường An đã lâm vào mờ mịt.
Vừa rồi... Hình như đang nhắc đến một người.
Ai vậy nhỉ?
Chỉ có Nhĩ Mã Hồn là khác với đám người, gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, đôi mắt trừng lớn tựa như chuông đồng, mây mù dưới đáy mắt giống như gặp phải một lực cản nào đó, dâng lên một cách cực kỳ chậm rãi.
“Giết!”
Nhĩ Mã Hồn gầm to một tiếng, đứng bật dậy, sát khí toàn thân như hóa thành thực chất, từ từ lan tràn ra.
Hắn ta cảm thấy luồng khí tức thần bí kia tựa như đang ăn mòn ký ức trong đầu.
Tuy luồng khí tức thần bí kia đã bị ngăn cản, nhưng nó lại chẳng hề rút đi, cũng không hề yếu bớt, trái lại, từng đợt, từng đợt khí tức như một làn sóng mạnh mẽ ép lấy Nhĩ Mã Hồn.
Cả người Nhĩ Mã hồn căng cứng, dốc hết sức lực để chống cự.
Sau một khắc, “Ầm ầm!”
Thời tiết đã sắp vào đông, vậy mà trên bầu trời lại có một tia Thiên Lôi xẹt qua, luồng khí tức thần bí kia cũng theo đó mà trở nên càng cuồng bạo hơn, bao phủ lấy Nhĩ Mã Hồn.
Trên khuôn mặt Nhĩ Mã Hồn dần dần lộ ra vẻ khó hiểu, dưới đáy mắt hắn ta, sương mù đã hoàn toàn che phủ.