Cùng lúc đó, Phi Ngư Vệ.
Thẩm Luyện đột nhiên đánh rơi quyển sách trong tay, sắc mặt đại biến, hai tay chụp mạnh vào bàn làm việc trước mặt
“Bành” một tiếng, bàn làm việc lập tức nổ tung, hóa thành ngàn vạn mảnh vụn bắn ra bốn phía, toàn bộ thư phòng trông giống như vừa bị ném một trái bom vào vậy.
Cảnh tượng này đã kinh động đến Quý Thành Lương đang ngồi tĩnh tọa khiến hắn ta sắc mặt đại biến, “Chỉ huy sứ đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
“A!!”
Thẩm Luyện gào thét, tóc đen bay múa, kình khí giống như những dòng điện chạy khắp bên ngoài thân thể, một luồng khí tức mạnh mẽ áp bách Quý Thành Lương bạch bạch bạch lui về phía sau, gần như không thể chống đỡ được.
Quý Thành Lương không biết phải làm sao, không rõ nguyên nhân vì sao Thẩm Luyện lại giống như là phát điên.
Cẩn thận xem xét, trong đáy mắt của Thẩm Luyện đã bị sương mù che lấp.
“Đừng hòng!”
“Đừng hòng!”
Thẩm Luyện gầm thét, nội kình cuồng bạo suýt chút nữa đã xé nát y phục của hắn ta.
Dưới đáy mắt hắn ta, làn sương mù lượn lờ ở vùng biên giới, không có cách nào tiến sâu vào.
“Ầm ầm”
Trên bầu trời, tiếng sấm rền vang, từng tia lôi điện như những con rắn đang di chuyển.
Cảnh tượng này lập tức thu hút vô số người phải ngẩng đầu lên quan sát.
Bầu trời quang đãng, một vầng trăng khuyết lơ lửng giữa trời, ngay cả một đám mây cũng không có, vậy mà lại có sấm chớp.
“Aaaa!!!”
Thẩm Luyện ngửa mặt lên trời gào thét, cả cơ thể bởi vì gồng quá mức mà phát run, khuôn mặt vặn vẹo, trông tựa như điên dại.
“Đao!”
Sau khi gào thét, Thẩm Luyện lại gào lên một tiếng.
Quý Thành Lương ở một bên vội vàng rút con dao ngắn mang theo bên mình ra, ném về phía Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện đưa tay bắt lấy, nằm chặt, đồng thời khắc lên trên cột nhà một dòng chữ: Tần Hà, lò hỏa táng thành đông, số bảy.
Bởi vì cơ thể hắn ta đang run rẩy cùng với lực đè quá mạnh cho nên nét chữ khắc lên vặn vẹo giống như là giun bò, không có chút phong phạm nào.
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên, một tia thiên lôi từ trên bầu trời đánh thẳng xuống, xuyên qua mái nhà, bao phủ toàn bộ thư phòng.
Quý Thành Lương sợ hãi hô to một tiếng, bị sóng khí mạnh mẽ hất bay ra ngoài.
Qua một hồi lâu sau, đợi đến khi Quý Thành Lương từ dưới đất bò dậy, thư phòng đã gần như bị san thành bình địa, Thẩm Luyện lẳng lặng đứng ở trung tâm, hai vai đen sì.
Cột nhà cực lớn bị đánh tan thành tro, trên đó chỉ còn sót lại hai chữ mơ hồ: số bảy.
“Đại nhân?!”
Quý Thành Lương hô một tiếng.
Thẩm Luyện chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt hắn ta tràn đầy vẻ nghi hoặc, dưới đáy mắt hắn ta, sương mù che phủ.
.....
Trên nóc phòng thiêu thi.
Tần Hà nhìn thiên lôi đánh xuống kinh thành, khẽ nhếch miệng.
Trời trong có sét đánh, thật là kỳ lạ.
Hơn nữa không chỉ một tia, tổng cộng là ba tia.
Một lớn hai nhỏ.
Tia lớn đánh về phía thành Bắc, hình như là Phi Ngư Vệ.
Hai tia nhỏ đánh về phía thành Tây cùng thành Nam.
Cảm giác tựa như là độ kiếp, trời trong vạn dặm cũng có thể đánh ra sấm sét.
Cũng không biết là đánh kẻ nào.
Tên xui xẻo.
Đợi đến khi tất cả an tĩnh lại, Tần Hà lắc đầu, nhảy xuống nóc nhà, trở về phòng thiêu thi, tiếp tục suy xét ý nghĩa lời chú giải của thuật che đậy Thiên Cơ.
Trên đó có tất cả là hai điều, một là tất cả hành vi của hắn sẽ trở nên bình thường không có gì lạ, hai chính là thiên lý mệnh số của hắn không thể tính được.
Từng chữ trên đó Tần Hà đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau lại cảm thấy như rơi vào sương mù.
Nhưng mà điều đầu tiên vẫn coi như là khá dễ hiểu.
Tất cả hành vi đều trở nên bình thường không có gì lạ.
Tần Hà nghĩ nghĩ, dự định thử nghiệm một chút.
Uống hết chỗ canh thịt cuối cùng còn sót lại, Tần Hà nhặt lên một que tăm trúc, lạch cạch một tiếng mở ra cửa sắt lớn, nghênh ngang đi ra ngoài.
Bốn tên quan sai trực ban nghe thấy tiếng động, tất cả đều chạy tới.
Lăng Trung Hải nhìn thấy là Tần Hà, theo bản năng quát lớn: “Tần Hà, khi đốt thi thể phải đóng cửa khóa lại, trước khi thi thể hóa thành tro không thể đi ra ngoài, tại sao ngươi....”
Nhưng còn chưa dứt câu, hắn ta đã sững người ra, trên mặt lộ ra sự khó hiểu, hỏi: “A, ta nói chuyện này làm gì vậy? Tần Hà đêm khuya đi ra ngoài, hình như cũng đâu có gì sai đâu.”
“Có cảm thấy ta có gì đó không bình thường không?” Tần Hà thấy vậy, cẩn thận hỏi dò.
Cả bốn người kia đều tỏ ra không thể hiểu nổi, lắc đầu, Từ Trường Thọ trả lời: “Hình như có một chút, nhưng chỉ vậy thôi, sao vậy?”
“Đêm hôm khuya khoắt, thi thể còn đang đốt đấy, ta từ trong phòng chạy ra ngoài, cũng là bình thường à?” Tần Hà lại hỏi.
“Bình thường.” Bốn người đồng thời gật đầu.
Tần Hà không còn gì để nói, nghĩ thầm, thuật che đậy Thiên Cơ này không hổ là bí thuật bất truyền, quả thực là không thể tưởng tượng được.
Đúng lúc này, cửa sắt lớn đằng sau bốn người đột nhiên bị gõ vang, giọng nói của Lý Qua Tử vang lên: “Các vị quan gia, ta muốn đi nhà xí, có thể để ta đi ra ngoài giải quyết hay không.”
“Ngươi đừng có mơ.”
Lăng Trung Hải nghe vậy, trực tiếp quát mắng: “Khi đốt thi thể đóng cửa khóa lại là quy củ, chưa đến hừng đông không thể mở cửa, trừ phi thi thể bật xác, ngươi tự giải quyết trong phòng, không được phép ra bên ngoài!”
Tần Hà nghe xong cũng rất kinh ngạc, chỉ chỉ vào cửa phòng mình, rồi lại chỉ về phía cửa phòng Lý Qua Tử, nói: “So sánh như vậy cũng cảm thấy bình thường à?
“Bình thường.”
Lăng Trung Hải gật đầu không chút do dự.
Tần Hà lại nhìn về phía Cao Lâm Khôn cùng Lý Thiết, ba người kia cũng gật đầu một cách chân thành: “Bình thường.”
Khóe miệng Tần Hà chậm rãi nhếch lên, đã hiểu thêm một chút về thuật che đậy Thiên Cơ này.
Nó không thay đổi trí thông minh của một người, mà trực tiếp thay đổi Thiên Đạo.
Bất kể hắn làm cái gì, cũng đều là việc bình thường, giống như kiểu băng là lạnh, hỏa là nóng, đó là một phần của Thiên Lý, chân thật, đáng tin, cũng sẽ không có ai nghi ngờ điều đó.
Lợi hại, cũng quá lợi hại rồi.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà dự định xác nhận thêm một bước, chơi lớn một chút.
Tiếp đó, chỉ thấy hắn móc từ dưới nách ra một cái quần dài, cười hắc hắc, xoẹt một đao, quần dài bị cắt thành quần đùi.