Thành Bắc, trong nắng sớm mai, một tòa trạch viện chậm rãi mở cửa.
Một lão giả mặc một bộ y phục đã giặt đến phai màu nhưng trông rất chỉnh tề, sạch sẽ, ngay cả vạt áo cũng đều cân đối với nhau, bước ra ngoài, tiến về phía thành đông.
Đối diện có một người vận chuyển hàng hóa đinh đinh đang đang đi tới, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng lão phu tử.”
“Chào buổi sáng.”
Lão giả nhẹ gật đầu, lách người đi qua.
Hẻm không lớn, người đến người đi, đa phần là hàng xóm chào buổi sáng với nhau.
Có lẽ đây chính là nét dân sinh phổ biến nhất vào sáng sớm ở kinh thành Đại Lê.
Lão giả đi đến đầu hẻm, gặp một vị phụ nhân xắn tay áo lên giặt quần áo, dừng lại khuyên bảo: “Hỉ Nhi nương, không được xắn tay áo lên quá cao.”
Phụ nhân ngẩng đầu nhìn lão giả một cái, tiếp tục giặt giũ.
Lão giả chần chừ một chút, lại lên tiếng khuyên giải lần bảo: “Hỉ Nhi nương, tay áo quá cao.”
“Cẩn thận chân!”
Phụ nhân lấy quần áo trong chậu ra, bưng chậu nước lên, hất mạnh nước trong chậu ra ngoài.
Bọt nước bồ kết liền tạt ngay dưới chân lão giả, khiến lão giả kinh hãi vội vàng né tránh.
“Chó lại bắt chuột, phi.”
Phụ nhân cầm chậu vào nhà, trước khi đóng cửa chửi một câu.
Lão giả vẩy vẩy bọt nước dính trên gấu quần, nói với vẻ hơi tức giận: “Làm nhục văn nhã, làm nhục văn nhã a.”
Thở dài vài hơi, lão giả đã ra khỏi con hẻm, đi tới đường cái.
Đường cái vào thời gian sáng sớm rất náo nhiệt, tiếng rao hàng đầy đường.
Lão giả vừa đi vừa quan sát, nếu là nhìn thấy y phục người nào không “chỉnh tề”, nhất định phải khuyên bảo một câu.
Lão giả này, chính là chuyên gia Trình lí học của Đại Lê, Lý Hoài An, bởi vì bất mãn với sự hắc ám của triều đình, đã nghỉ hưu nhiều năm, được người ta xưng là “Lão phu tử”.
Trình lí học bắt nguồn từ thời Tống, lấy “Tồn thiên lí, diệt nhân dục” làm hạch lâm của học tập, bắt đầu có “Tam cương ngũ thường”, sau lại có thêm “Tứ duy, bát đức, thập nghĩa”.
Thứ gọi là ngũ thường, chính là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
Trong lễ này, y lễ có thể đứng hàng đầu.
Giơ tay không thể thấy cánh tay, nhấc chân không thể thấy chân, quần áo phải che kín thân thể, cột tóc thành quan, đây là bắt đầu của lễ.
Một đường tiến về phía đông, lão phu tử đã khuyên bảo không dưới mười người.
Cổ áo không cài, làm nhục văn nhã.
Xắn tay áo, lộ ra cánh tay, làm nhục văn nhã.
Khăn quan không ngay ngắn, làm nhục văn nhã.
Nhấc chân thấy chân, làm nhục văn nhã.
Kẻ nào nhận ra, biết là lão phu tử, vội vàng kéo áo che lại thân thể, đợi đến khi lão phu tử đi xa, cần xắn tay áo thì tiếp tục xắn, cần nhấc thì vẫn nhấc.
Khói lửa chúng sinh, tốt quá hóa lốp.
Kẻ không biết, thấy ông ta là lão giả văn khí nho nhã, đa phần cũng không dám tùy ý nổi nóng, nói liền làm theo, khuôn mặt tràn đầy sự khó hiểu dõi mắt nhìn theo lão giả rời đi.
Lão phu tử đi thẳng về phía đông, ra khỏi thành, đi tới bến tàu.
Chợt thấy ngay giữa ngã tư đường, một thanh niên mặc áo gai ngắn, thân trên mặc rất dày, nhưng thân dưới lại mặc quần ngắn, hai đùi lộ rõ, từng chiếc lông chân dựng đứng trong gió lạnh.
Người kia cúi đầu, nắm tay chống cằm, đứng với một tư thế cực kỳ kỳ quái.
Lão phu tử bỗng nhiên cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sắc mặt đại biến, sợ hãi hô: “Giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng trong, xấu hổ chết người a, xấu hổ chết người a!
Nói xong liền bước nhanh về phía trước, nghĩ thầm, người này xem thường nhân lễ như vậy, không bị phạt roi, lưu đày thì nhất định không thể bỏ qua.
Đúng lúc này, người thanh niên kia quay mặt lại, nhếch miệng nở nụ cười, “Lão tiên sinh, sao vậy?”
Khi lão phu tử nhìn rõ người thanh niên, vẻ tức giận trên mặt đã dần biến thành vẻ khó hiểu, do dự nhìn chằm chằm vào Tần Hà, quan sát từ trên xuống dưới, qua một hồi lâu mới lắc đầu, “Ừm... Không có gì.”
“Có phải cảm thấy ta hơi kỳ lạ không?” Tần Hà hỏi, hắn vừa mới vừa bày xong tư thế, người đã đến.
“Đương nhiên kỳ lạ rồi, trời đông giá rét hẳn là nên mặc nhiều một chút, tránh cho nhiễm lại rồi bị bệnh, tuổi trẻ cũng không thể như vậy a.” Lão phu tử lắc đầu, nói xong liền rời đi, đi được vài bước lại quay đầu, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Giữa ngã tư đường, chỉ còn lại Tần Hà mặc quần đùi đứng tạo pose giữa dòng đường cái ngựa xe như nước, lông chân thật dài phất phơ bay trong gió.
Người đến người đi, đám người đi ngang qua cũng chỉ nhìn thêm Tần Hà vài lần, nhưng cũng chỉ là nhìn thêm vài lần mà thôi, không hề ngừng lại bước chân.
Tất cả, chính là bình thường không có gì lạ như vậy.
Tất cả, chính là không khiến cho người khác chú ý như thế.
Thỉnh thoảng sẽ có người lẩm bẩm một câu “Mặc ít như vậy, không sợ nhiễm lạnh à”, điểm gây chú ý chính là sẽ bị lệch đi như vậy.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Nữ tử trông thấy cũng chẳng hề đỏ mặt.
Lúc này, từ phía sau có mấy chiếc xe ngựa chở hàng đi tới, thấy Tần Hà đứng giữa ngã tư đường, hai tên bả đầu lớn tiềng quát: “Tránh ra, tránh ra.”
Thế là Tần Hà lại thầm ghi chú thêm một câu: Cái gọi là bình thường không có gì khác lạ, chỉ là điểm chú ý của mọi người sẽ bị thay đổi, từ chói mắt trở thành “trông như bình thường”, từ đó không khiến cho người khác chú ý, bị bình thường hóa.
Người đứng giữa đường, giống như là việc trong trời đông giá rét không mặc nhiều quần áo vậy, tuy là không bình thường, nhưng cũng không tính là rất khác lạ.
Nhưng mà cũng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như đám trẻ con.
Mấy đứa trẻ trông thấy Tần Hà để trần, lập tức chạy tới chỉ vào Tần Hà cười toe toét.
Tần Hà thấy vậy lấy ra một nắm hạt dưa, hỏi: “Có phải ta có điều gì đó không thích hợp hay không?”
“Đương nhiên không thích hợp, lêu lêu lêu, xấu hổ a.” Một đứa bé lớn tiếng nói.
“Không mặc quần, phải đánh đít, đánh đít.” Một đứa bé khác cũng lên tiếng.
Tần Hà thấy vậy lại thầm ghi chú thêm một câu: Thuật che đậy Thiên Cơ, nghi ngờ là không có tác dụng đối với trẻ con.
Lại một khoảng thời gian trôi qua, không còn có người tiến lên, Tần Hà dứt khoát đi tản bộ.
Hắn muốn thử nghiệm rõ ràng một chút, thuật che đậy Thiên Cơ này đến cùng là như thế nào.
Cứ bước cứ bước, từ phía đối diện có hai người đi đếm, người đi đầu mặt dài như mặt lừa, trông thấy Tần Hà liền lập tức sững người, tiếp đó hắn ta chỉ vào Tần Hà mắng: “Ngươi giỏi lắm, Tần Hà, giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng trong, ngươi... văn nhã của ngươi quét đất a!”
Tần Hà ngẩng đầu nhìn lên, ĐM!
Nguỵ Vũ?
Trong lòng Tần Hà lộp bộp một cái, thuật che đậy Thiên Cơ này hình như còn có trạng huống a, nhưng hắn vẫn là biết rõ còn cố hỏi: “Ta thế nào?”
“Ngươi thế nào?”
Nguỵ Vũ đỏ bừng cả mặt, tức giận nói: “Ban ngày ban mặt, vì sao ngươi lại không mặc quần? Mặt mũi của nghề thiêu thi đã bị ngươi vứt sạch rồi! Có tin hay không ta lập tức túm ngươi đi Phi Ngư Vệ, đại hình chăm sóc?”
Tần Hà im lặng, lại âm thầm ghi chú thêm một câu: Thuật che đậy Thiên Cơ, nghi ngờ có cá lọt lưới.
“Mau mặc quần vào đi, trời lạnh bao nhiêu a.”
Lúc này, tùy tùng Ngụy Nguyên Cát đứng sau lưng Nguỵ Vũ cũng lên tiếng.
Nguỵ Vũ đang bực bội, quay đầu lườm Ngụy Nguyên Cát một cái, nói: “Ngươi nói cái gì vậy, đây là vấn đề lạnh hay không sao?”
Vẻ mặt Ngụy Nguyên Cát tràn đầy sự khó hiểu, chần chờ nói: “Bằng không thì sao?”
“Bằng không?” Nguỵ Vũ trợn tròn mắt, nói: “Đây là vấn đề không biết xấu hổ a!”
Ngụy Nguyên Cát nhìn về phía Tần Hà, quan sát từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: “Không cảm thấy vậy nha, còn có nhiều tên ăn mày không có y phục mặc nữa đấy.”
“Đó là cùng một chuyện sao? Lò hỏa táng không phát y phục à? Điểm chú ý của ngươi lệch đi đâu vậy?” Nguỵ Vũ gần như là gào lên.
Đợi đến khi gào xong, hắn ta quay đầu lại nhìn, Tần Hà vậy mà đã biến mất.
Đưa mắt nhìn ra xa, ở đầu đường bên kia, Tần Hà lộ hai bắp đùi đang chạy nhanh chóng,
Rõ ràng là chạy trốn.
Buồn cười, Thiên Cơ không bị che đậy, không chạy thì còn đứng đó chờ gì nữa.
“Dám chạy, đuổi theo cho ta!”
Nguỵ Vũ hô lớn, lập tức co cẳng đuổi theo.