Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 130 - Chương 130 - Đi Dạo, Ăn Uống

Chương 130 - Đi dạo, ăn uống
Chương 130 - Đi dạo, ăn uống

Đương nhiên là Nguỵ Vũ không thể đuổi kịp Tần Hà được, mọc thêm tám cái chân cũng không thể, nhưng điều này cũng đã khiến cho Tần Hà dừng lại hành vi không biết xấu hổ kia.

Tần Hà thu công, mặc lại quần dài.

Cũng phải nói kinh thành thật là lạnh, lông đều sắp bị đông cứng.

Còn về kết quả thí nghiệm, tất nhiên là Tần Hà vô cùng hài lòng.

Mặc dù nghi ngờ có thiếu sót, nhưng cũng chỉ là một vài người cá biệt, số người đi ngang qua ít nhất cũng mấy ngàn người, chỉ có một con cá lọt lưới là Nguỵ Vũ mà thôi.

Đã quá nice rồi.

Sau này, hắn sẽ không còn bị bó tay bó chân.

Tâm trạng tốt, Tần Hà liền tiến vào thành, ở trong thành đi dạo, ăn uống.

Không có cách, hắn có tiền a.

Đang ăn uống lại chợt nhớ tới, lần trước Bạch hạc tiên nói lão phu tử thành Bắc rất có học vấn trị đạo, thế là đi thành Bắc, dự định bái phỏng một chút.

Kết quả hạ nhân lại nói lão phu tử đã đi ra ngoài, không có ở nhà, không biết đến khi nào mới trở về.

Tần Hà đợi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy lão phu tử trở về, chỉ có thể từ bỏ.

Đi dạo, ăn uống một lát, hắn lại đi nha thự Phi Ngư Vệ.

Tối hôm qua, tia thiên lôi lớn nhất chính là đánh về phía thành Tây, Tần Hà nghi ngờ nơi bị đánh chính là Phi Ngư Vệ.

Đến xem xét, đúng như dự đoán.

Ở chính giữa Phi Ngư Vệ chỉ còn sót lại mảnh tường đổ, mặt đất lộn xộn, ngay cả Phi Ngư Tháp cũng bị ảnh hưởng đến.

Một đám sai Phi Ngư Vệ đang bận bận bịu bịu dọn dẹp, dân chúng đứng ở đằng xa chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận ầm ĩ.

“Sét này đánh xuống cũng quá tà môn đi, hơn nửa năm không có một giọt mưa, không thấy mây lại có sấm sét.”

“Ta xem, đây chính là do Phi Ngư Vệ tạo nghiệt quá nhiều, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt ra rồi.”

“Đánh hay lắm, đánh chết lũ khốn khiếp này.”

“Xuỵt, đừng có nói lung tung, lát nữa bị thám tử Phi Ngư Vệ nghe được, coi chừng bị diệt môn.”

Lời này vừa ra, đám dân chúng tức thì im miệng, người gan hơi lớn một chút thì vội vàng nhìn xung quanh bốn phía, người hơi nhát gan thì trực tiếp chạy đi.

Danh tiếng của Phi Ngư Vệ, đó là có thể khiến cho trẻ con không dám khóc đêm.

Có một câu nói rất hay diễn tả những gì đã qua của Phi Ngư Vệ: Khi ngươi nhìn chằm chằm vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn chằm chằm vào ngươi.

Lúc ban đầu, khi mới thành lập, Phi Ngư Vệ một đao bổ ra hắc ám, trảm yêu trừ ma, phạt ác trừ gian, ngăn địch ngoài biên giới, giống như những vệ sĩ đi lại bên bờ vực thẳm, chém giết tất cả những yêu ma quỷ quái có can đảm ló đầu lên.

Nhưng cũng giống như câu nói kia, Phi Ngư Vệ ở bên cạnh vực sâu quá lâu, dần dần, nó cũng đã biến thành một bộ phận của vực sâu.

Đương nhiên, cũng phải nói rằng, đây là một thời đại mục nát.

Quan lại, Hoàng tộc, Đông Lâm, Yêm quyền, thanh lưu, phú thương,... Kẻ nào cũng vậy, đều mục nát từ xương cốt.

Chắc chắn Phi Ngư Vệ cũng không phải thứ mục nát nhất.

Quan sát trong phút chốc, Tần Hà rời đi.

Hắn lại đi dạo, ăn uống, tiến về phía thành Nam.

Thành Nam cũng có một tòa trạch viện bị đánh đổ tường, có Phi Ngư Vệ đang cảnh giới, dọn dẹp vài thứ dưới bức tường đổ.

Tần Hà nhìn một chút, mở ra thuật vọng khí.

Kết quả phát hiện, nơi đây lại có từng tia, từng tia thi khí đang phiêu tán, rất nhỏ nhưng cũng rất cô đọng.

Những tia thi khí này khiến Tần Hà ngay lập tức nhớ đến một người mà hắn đã từng thấy trong kịch đèn chiếu.

An Trùng Cửu.

Đây chính là một tên đại ma đầu.

Chỉ là Tần Hà biết được, đến cùng là An Trùng Cửu làm cái gì mà có thể dẫn đến bị sét đánh với Phi Ngư Vệ.

Nếu như cùng cấp bậc mà nói, vậy thì tia thiên lôi kia, chính là đánh về phía Thẩm Luyện.

Không hề lưỡng lự, Tần Hà lại vừa đi dạo vừa ăn uống đến no nê rồi mới quay trở lại thành Bắc.

Cũng là một nơi tường đổ, cũng là Phi Ngư Vệ đang đào sâu ba thước đất tìm kiếm.

Thuận phong nhĩ phát động, Tần Hà lập tức nghe được một tên quan Tổng kỳ Phi Ngư Vệ nói với thuộc hạ: “Đào sâu thêm một thước, đây là tổng đường của Bạch Liên yêu nhân, dưới mặt đất có thể sẽ có thứ gì đó.”

Hiển nhiên nơi đây là Bạch Liên giáo.

Tần Hà nhất thời nghĩ mãi mà không ra.

Phi Ngư Vệ, Bạch Liên giáo, Luyện thi môn.

Một cái không bỏ sót, đến cùng thì cái đám này đã tạo ra đại nghiệt gì vậy.

Bỗng nhiên bị sét đánh?

Tần Hà nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng từ trước đến nay, hắn là người có thể nghĩ ra thì nghĩ, không nghĩ ra thì chẳng thèm suy nghĩ nữa, không xoắn xuýt quá nhiều.

Hắn tiếp tục đi dạo ra khỏi thành, trở về lò hỏa táng.

Kết quả còn chưa về đến nơi đã nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng kinh hô, cùng với đinh định cạch cạch tiếng đồ đạc bị đổ.

Theo bản năng, Tần Hà cho rằng lò hỏa táng lại gặp tập kích, cầm lên xẻng lớn màu đen, lập tức xông vào bên trong.

Kết quả, vừa nhìn một cái đã thấy một đám thợ thiêu thi cầm các loại vũ khí trong tay, từ gậy gỗ, búa đập xương đến xẻng xúc tro cốt, đang vây đánh một con bê vàng.

Mặc dù như vậy, nhưng còn bê vàng kia vẫn rất cường thế, nhảy nhảy rồi lại húc húc làm cho đám thợ thiêu thi phải kinh hô liên tục.

Mắt Tần Hà lập tức sáng lên, không ngờ lại là con bê kia a.

Lần trước từ biệt cũng đã được một thời gian, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Nó đã được Tần Hà cho ăn một viên Cường thú đan, cho nên hiện tại nó đã thay đổi rất nhiều, da lông trên toàn thân bóng loáng, một đôi mắt bò tỏa sáng rực rỡ, trông cực kỳ tinh thần, khiến cho người ta cảm thấy nó như là một con bò yêu --- Không chịu sự trói buộc, kiệt ngạo, bất tuân.

Tần Hà chợt thấy nghi hoặc, huyện phòng cách nơi này một ngày một đêm xe ngựa lộ trình, sao con bê có thể tìm được đến nơi này?

Nhưng rất nhanh sự nghi hoặc của Tần Hà đã tiêu tan, bởi vì hắn nhìn thấy chưởng quỹ Ngưu Hành, Miêu Vĩnh Đức, hiện tại ông ta cùng với một tiểu nhị đang sốt ruột không yên ở bên cạnh.

Hiển nhiên là con bê đã bị bán, trải qua nhiều lần chuyển nhượng đã lưu lạc đến trong tay Miêu Vĩnh Đức.

Sau đó, chắc là con bê ngửi thấy mùi của hắn cho lên lao thẳng vào lò hỏa táng.

Quả nhiên, sau khi nhảy nhảy húc húc vài lần, nó đột nhiên như có linh cảm, quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy Tần Hà.

“Bò...ò....”

Đôi mắt bê sáng lên, hưng phấn kêu lên một tiếng, ngay lập tức phóng thẳng vào Tần Hà.

Tần Hà thấy vậy, trong lòng hơi hơi xúc động, con bê này nhớ tình cảm cũ bao nhiêu a, hắn lập tức dang tay chuẩn bị đón lấy tiểu gia hỏa này.

Nhưng trong thời khắc chờ đợi đó, Tần Hà lại phát hiện ra một điều không hợp lý.

Cái động tác chạy nhảy của con bê không hề giống với một con bò, trái lại là giống như một con husky.

Càng tới gần thì nó lại nhảy càng cao, cái đầu liền đâm vào ngực Tần Hà.

Tần Hà lập tức hít sâu một hơi.

Hay lắm, viên Cường thú đan mà hắn cho ăn kia, không phải là được luyện chế từ một viên nội đan của con cẩu yêu nào đó ở Thâm Uyên chứ?

Cái này, cmn chính là có tàn lưu a?

Muốn mạng!

Tần Hà chỉ kịp nổi lên cái suy nghĩ này, con bê đã nhào vào lòng hắn.

Ân... Chính là nhào vào lòng.

Khung cảnh kia, thật sự là quá đẹp.

Toàn bộ đám thợ thiêu thi đều che mắt không dám nhìn thẳng.

Bình Luận (0)
Comment