“Đông!”
“Ai nha”
Tần Hà trực tiếp bị đẩy vào cửa sắt lớn, cửa sắt lớn phát ra tiếng kẽo kẹt, từ tử mở ra, sau đó hắn nằm ngã ra đất.
Thiếu chút nữa đã gãy eo rồi.
Đến cùng là viên Cường thú đan kia đã tăng thêm cho nó bao nhiêu đạo hạnh vậy?
“Nhanh cứu Tần ca.”
“Đánh nó!”
“Giết nó ăn thịt đi!”
Đám thợ thiêu thi nhìn thấy cảnh này, vội vàng đuổi bò đuổi bò, cứu người cứu người.
Tần Hà đứng dậy, nhìn một cái, con bê còn đang nhảy nhót ở kia đâu.
Búa đập xương, xẻng xúc tro cốt đập vào trên người nó, đừng nói đến việc đả thương được nó, ngay cả một cọng lông cũng không rơi.
“Tần gia, xin lỗi a, con bò này, nó,.... nó bị động kinh.”
Chưởng quỹ Ngưu Hành, Miêu Vĩnh Đức vội càng chạy tới đỡ Tần Hà, nghĩ thầm, chuyện lớn không hay rồi.
Con bê này ai cũng không húc, hết lần này đến lần khác lại húc vào quan thiêu thi, việc này nếu muốn truy cứu đến cùng thì là chuyện lớn a, rốt cuộc thì quan thiêu thi cũng liên quan đến Phi Ngư Vệ, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Tần Hà liếc mắt, thấy là Miêu Vĩnh Đức, lập tức nằm xuống đất: “Ai nha, không được rồi, không được rồi, gãy eo rồi, gãy eo rồi.”
“Miêu chưởng quỹ, ngươi thả bò để nó tự tiện xông vào lò hỏa táng, lại còn đả thương người, ngươi gây ra chuyện lớn rồi.” Dương Bạch Đầu liền chỉ vào mũi Miêu Vĩnh Đức mắng, ông ta bên này vừa mới nhận hai đơn việc ngoài a, nếu như Tần Hà gãy eo thật, thì đây không phải là bị chặt đứt chuyện làm ăn à.
Miêu Vĩnh Đức bị dọa sợ, hai tay xua nhanh như quạt gió: “Quan gia, oan uổng a, là do con bò này có sức lực quá mạnh, ta cùng tiểu nhị đều kéo nó không nổi, ta tuyệt đối không dám thả bò để nó xông vào quý địa a.”
“Ngươi đừng có giảo biện, vô dụng, ta nói với ngươi, bây giờ ta sẽ đi báo quan!” Dương Bạch Đầu nắm lý không buông tha, một lão đầu trông có vẻ Phật hệ, nhưng kỳ thực là chuột kéo cào gỗ, đầu to ở phía sau (*), lòng dạ ông ta cũng không lớn bao nhiêu.
(Note (*): Câu này có nghĩa là chỉ nhìn thấy được đầu nhỏ ở phía trước, những gì phơi bày ra chỉ là mặt ngoài, cái cốt lõi hay vấn đề quan trọng khuất ở phía sau.)
Miêu Vĩnh Đức sắp khóc, từ xưa đến nay dân không thể đấu với quan, lò hỏa táng này tuy là xui xẻo, nhưng dù thế nào thì nó cũng vẫn được coi là một nha thự a.
Nếu muốn náo lên, tuy không đến mức tịch thu tài sản và diệt môn, nhưng khó tránh khỏi việc bị các quan lão gia túm lấy bím tóc dọa dẫm, bắt chẹt một phen.
“Đừng đừng đừng, ta sẽ bồi thường tiền, ta sẽ bồi thường tiền.” Miêu Vĩnh Đức lập tức cầu xin tha thứ, đợt trước vừa mới có một con bò giống chết, sau đó khó khăn lắm thị trường trâu bò mới tăng giá, kết quả lại xảy ra chuyện này.
Quá xui xẻo.
“Ngươi đừng nhìn ta, ngươi hỏi Tần Hà.” Dương Bạch Đầu chỉ vào Tần Hà nói.
Miêu Vĩnh Đức lập tức mếu máo, chắp tay vái, nói với Tần Hà đang nằm trên mặt đất: “Tần gia, chuyện này ta thực sự không cố ý, xin ngài giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ.”
Tần Hà bụm eo, nói: “Có thể giơ cao đánh khẽ, nhưng ngươi phải lấy con bê này bồi thường cho ta, chuyện này mới coi như tính xong.”
Trên mặt Miêu Vĩnh Đức lập tức tràn đầy vẻ đau lòng.
Với giá cả trâu bò trên thị trường bây giờ, một con bê cũng là một giá tiền khá lớn a.
Nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại, không ra chút máu thì e là hôm nay không thể thoát được.
“Có đồng ý hay không, không đồng ý thì cứ giải quyết theo việc công.” Dương Bạch Đầu vừa mới mở miệng chính là lão “quan sai”.
“Được, ta bồi thường.” Miêu Vĩnh Đức cắn răng đồng ý, nếu là náo đến quan lão gia, thì không chỉ là cái giá này, không nuốt mất nửa gia tài của ông ta thì quá uổng với hai cái miệng (口) trên chữ “quan” (官) kia.
Cuối cùng, Miêu Vĩnh Đức mang theo tiểu nhị rời đi, cổng sắt lớn đóng lại.
Tần Hà lập tức từ dưới đất đứng bật dậy.
Đám thợ thiêu thi thấy vậy, a?
Dương Bạch Đầu sửng sốt, hỏi: “Ngươi không có việc gì sao?”
“Không biết tại sao, ta đột nhiên cảm thấy eo không đau, chân không mỏi, tay không tê, rất tốt.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, vội vàng đi dắt bò.
Hai ngày qua vận khí của hắn không tồi, nghĩ cái gì tới cái đó, bỗng dưng được không một con bò.
Con bê còn đang nhảy nhót ở bên kia, Tần Hà đi đến, giơ tay túm lấy cái sừng nhỏ, giáo huấn: “Thành thật một chút, phá nhà à?”
“Bò... ò...”
Con bê nhìn thấy là Tần Hà, kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng chịu đứng yên.
Đám thợ thiêu thi thấy vậy, a?
Tần ca vậy mà còn biết thuần bò a, ngươi nhìn một chiêu này, vừa túm một cái, con bò lập tức đứng yên.
Dương Bạch Đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ lại cẩn thận, hình như là chẳng có điều gì kỳ lạ.
“Tần ca, lấy con bò này làm gì a?” Lúc này, Lưu Tam Cân hai mắt tỏa sáng, hỏi.
Tần Hà liếc hắn ta một cái, “Đương nhiên là để cưỡi rồi, ngươi còn muốn ăn à?”
Tên gia hỏa này coi thịt như mạng, các lò hỏa táng khác chuột chạy khắp nơi, riêng lò hỏa táng thành đông thì sạch sẽ không thấy bóng dáng một con nào, lần trước, lúc Tần Hà “mượn lò” của hắn ta, đã thấy hắn ta đang nướng chuột.
Tuy cũng có thể coi là đồng đạo, nhưng cấp bậc này cũng quá thấp đi.
Còn có, lúc ban nãy, những thợ thiêu thi khác đều hô “đánh”, chỉ có hắn ta là hô “ăn”.
“Bò... ò... ò”
Hiện tại con bê đã nghe hiểu tiếng người, nó kêu lên một tiếng rồi húc về phía Lưu Tam Cân.
Tần Hà giữ không chắc.
Lưu Tam Cân lập tức bị dọa sợ đến kêu loạn, lại là náo nhiệt một hồi, đợi đến khi Tần Hà túm lại được con bê,
Lưu Tam Cân đã nằm nhoài trên cây, sợ đến cả khuôn mặt trắng bệch, cách cành cây gãy vương vãi đầy đất, ngay cả cây đều lung lay sắp đổ.
“Thịt bê là có thể ăn à, đó là phạm pháp, phải bị giết đấy.”
Dương Bạch Đầu dạy dỗ một câu, đây ngược lại là một câu nói thật, báo quan giết trâu bò thì nhất định phải là trâu bò đã già yếu tàn tật mới có thể giết, con bê khoẻ mạnh như vậy cũng không nằm trong diện này.
Tần Hà nghĩ nghĩ, con bê này nên như thế nào đây, người gặp có phần a.
Một mình hắn chiếm thì không hay lắm, vậy nên hắn liền hứa hẹn ngày khác mời mọi người ăn cơm.
Đám thợ thiêu thi nghe vậy hai mắt liền sáng lên.
Bọn họ vẫn luôn nhớ mãi không quên bữa tiệc lớn lần trước, ngay cả Dương Bạch Đầu cũng đều lên tinh thần.
“Tần ca, khi nào ăn nha.” Lưu Tam Cân ở trên chạc cây phấn khởi hô, đôi mắt hắn ta sáng bừng lên không khác gì chó ở bãi tha ma.
“Khi nào trời có tuyết rơi thì sẽ mời các ngươi ăn.” Tần Hà bỏ lại một câu, kéo trâu đi vào phòng thiêu thi.
Cửa sắt lớn vừa đóng lại, Tần Hà lập tức đặt ra bốn quy tắc cho con bê.
Thứ nhất, không được phép húc người.
Thứ hai, không được rời khỏi lò hỏa táng quá xa.
Thứ ba, phải đi ị ở bên ngoài.
Thứ tư, không được phép nhảy nhót, càng không được phép nhảy vào trong lồng ngực hắn.
Vừa rồi cú nhào của nó suýt chút nữa đã khiến Tần Hà gãy eo.
Con bê gật đầu như giã tỏi, đồng ý hết sức sảng khoái, nhưng Tần Hà lại cực kỳ nghi ngờ về độ giữ giữ tín của nó.
Đấy đấy, vừa mới đồng ý xong, nó đã ngó chỗ này một cái, ngó chỗ kia một cái, trông thấy đại vương bát trong thùng sắt thì mắt bò trợn tròn, còn cúi cả đầu vào thùng.
“Lấy đầu của ngươi ra khỏi thùng cho ta.” Tần Hà thấy vậy, cả khuôn mặt đều đen, nó ắt hẳn là ngửi thấy mùi đan dược đi.
Con bê lúc này mới ngẩng đầu lên, mắt nửa đóng nửa mở, Tần Hà thấy mà muốn đập nó một trận.
Suy nghĩ một chút, Tần Hà lấy dây thừng ra, làm cho nó cái rọ mõm bò rồi buộc lên xà nhà.
Lúc này con bê mới không cam lòng mà an tĩnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Tần Hà mới hỏi nó sao lại tới đây, nhưng nghé con không thể nói tiếng người, quan hệ chăn nuôi cũng chưa được thành lập.
Không có biện pháp khác, chỉ có thể cưỡi.
Thuật cưỡi trâu, bò, tâm ý tương thông.
Đến lúc này, con bê mới kể ra chuyện nó làm sao tới được đây.
Thì ra sau khi tách ra ở huyện Phòng không bao lâu, nó đã bị lão hán bán cho lái buôn trâu bò, sau một trận ôn dịch, cuộc sống của dân chúng ở huyện Phòng càng trở nên khó khăn, nếu giữ lại con bê này thì không chừng một ngày nào đó sẽ bị đánh cắp.
Từ đó con bê bị phiêu dạt khắp nơi.
Ài, đừng thấy nó đáng thương, đoạn đường này nó đều ăn ngon, uống tốt, ngủ ngon, không quan tâm bất cứ chuyện gì, tất cả đều có tên lái buôn thanh toán.
Ngươi nói chuyện có lời như vậy, con bê này có thể bỏ qua à.
Thậm chí nó còn ăn mạnh nữa là, hôm nay ăn hết một vườn thức ăn nhà này, ngày mai lại xử lý hết một hầm đồ ăn, ngày kia lại uống hết hầm rượu nhà nọ, không sai, tên gia hỏa này ngay cả rượu cũng uống, ngày kìa liền đi vào sau bếp, ăn mặn.
Đánh nó, mắng nó, nó cũng không sợ, tự giết trâu bò là phạm pháp nha.
Đám lái buôn trâu bò xem như gặp xui xẻo, ai cũng chỉ giữ nó được hai ngày đã vội vàng giống như lửa đốt tới mông, tìm nhà khác để bán.
Chuyện Mưu Vĩnh Đức gặp phải còn là nhẹ, vừa lấy con bê về, nó đã kéo hai người tới lò hỏa táng.