Tần Hà nghe xong liền thầm chia buồn với những tên lái buôn kia.
Lúc còn ở huyện Phòng đã cảm thấy tiểu gia hỏa này rất khiêu thoát, vừa mới lên đường đã đụng hòa thượng đến ngã lăn ra.
Hiện tại xem ra, quả nhiên nó rất xứng đáng với hai chữ “súc vật”.
Bởi vì sự hiện hữu của nó đã khiến cho cái thế đạo vốn khó khăn này lại càng thêm khó khăn hơn.
Nghiệp chướng nha.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà lại nhanh chóng thi triển thuật phân biệt yêu.
Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, thuật phân biệt yêu hoàn thành.
Não hải nhắc nhở: Bò cày phổ phông, hư hư thực thực xảy ra biến dị, đạo hạnh 25 năm, linh trí sơ khai.
Tần Hà không khỏi nhếch miệng cười, đây gọi là linh trí sơ khai à!
Sắp thành tinh đến nơi rồi ấy!
Cường thú đan không hổ là Cường thú đan, trực tiếp tăng đạo hạnh lên đến 25 năm, không chỉ đến da dày thịt béo, sức mạnh của nó cũng rất lớn.
Nghĩ tới đây, Tần Hà lại vội vàng đứng dậy, đi tới nhìn đại vương bát trong thùng.
Nó đã ngủ say sắp được hai ngày rồi, vẫn còn chưa tỉnh lại.
Thuận phân biệt yêu đảo qua.
Não hải nhắc nhở: Thuộc loài ngao Huyền Thủy, huyết mạch lẫn lộn, cái hổ hư hư thực thực nhận được loại biến dị nào đó cường hóa, đạo hạnh bốn mươi sáu năm.
Lại nhìn lại mai của đại vương bát, quả nhiên đã xảy ra biến hóa, trên bề mặt mai nổi lên một vài hoa văn hình rắn màu đen, trông có vẻ rất thần bí, thân thể trở nên càng cường tráng và thần bí hơn.
Không hổ là Cường thú đan, lợi hại.
Mà đây vẫn là chưa hoàn thành tiến hóa, đợi đến khi tiến hóa xong nhất định sẽ càng mạnh hơn.
Đạo hạnh ít nhất cũng phải trên năm mươi.
Con bê trông thấy Tần Hà đi xem đại vương bát, đầu bò nghiêng nghiêng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tần Hà quay đầu liếc nó một cái, cảnh cáo nói: “Nó đang trong giai đoạn đột phá, ngươi đừng quấy rầy nó, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.”
Con bê vội vàng ngoảnh mặt đi, cũng không biết là nó có nghe được hay không.
Sau đó, Tần Hà lại phân phó vài câu rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ban nãy, Dương Bạch Đầu liếc mắt ra hiệu với hắn, tám chín phần mười là có việc ngoài, chỉ là trước mặt người khác nên không tiện mở miệng.
Đi tới phòng trực ban, quả nhiên sau khi đóng cửa phòng lại, Dương Bạch Đầu xoa tay cười nói: “Tần Hà, hai đơn việc ngoài, ngươi có nhận hay không?”
“Nói thử xem như thế nào rồi tính.”
Tần Hà không hấp tấp, nếu là lại gặp kẻ không giữ lời như Lương Thế Kiệt, trừ phi là cương thi, bằng không hắn sẽ không ra tay.
Ở bãi tha ma còn có mấy bộ quan tài chưa đào đấy, đều là thi khôi được luyện chế cả.
Rất bận rộn, không có thời hạn.
“Hai đơn đều là chết do thi thể tấn công, một người là Lưu quản gia của Trung Sơn Vương Phủ, một người là Phủ Doãn phủ Thuận Thiên.” Dương Bạch Đầu nói nhỏ, cuối cùng còn ghé sát vào tai Tần Hà thì thầm: “Đều là bị mất đầu, khá hung.”
“Phủ Doãn phủ Thuận Thiên?” Tần Hà hơi sững sờ, đây chính là một quan phẩm cao quyền thấp a.
Phủ Doãn phủ Thuận Thiên, quan hành chính cao nhất ở khu vực kinh kỳ, vừa nghe thì thấy rất là lợi hại, nhưng trên thực tế cũng chỉ có thể quản lý mấy huyện thành bên ngoài kinh thành, chẳng hạn như huyện Phòng đã từng xảy ra ôn dịch kia, cùng với Đại Hưng, Uyển Bình, Trác Châu, Lương Hương,...
Nhưng hễ là tiến vào thành, dù chỉ là khu vực bến tàu Thông Châu, thì ông ta cũng không thể nói được, cao hơn ông ta có Binh mã ty ngũ thành, cao hơn nữa còn có Phi Ngư Vệ.
Một cấp đè một cấp, ngay cả Binh mã ty ngũ thành đều chưa đâu đến đâu, nói gì là phủ Thuận Thiên.
Nhưng dù cho Phủ Doãn phủ Thuận Thiên không thể đứng thẳng lưng, thì phẩm cấp lại thực sự là chính tam phẩm.
Quan uy tam phẩm hộ thân, cũng là có bản năng xu cát tị hung, chỉ trừ một số nguyên nhân đặc biệt, bằng không tà vật cũng sẽ không chọn quan viên mang theo quan uy để ra tay.
Thêm một điều nữa, có thể phá được quan uy tam phẩm, còn ngắt cả đầu, vậy thì năng lực nhất định là không tầm thường.
Tần Hà hứng thú.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa đốt thi thể quan viên nào, không biết phần thưởng sẽ ra sao đây, theo đạo lý, hẳn là phải mạnh hơn người bình thường không ít.
Chỉ vì điều này đã đáng giá để Tần Hà đi một lần.
“Gấp không?” Tần Hà hỏi.
“Gấp, cực kỳ gấp.”
Dương Bạch Đầu gật đầu, nói: “Thi thể đã hung biến, nếu để lâu thêm nữa cũng chỉ có thể báo cho Phi Ngư Vệ, thứ nhất là người trong nhà muốn giữ lại tro cốt, thứ hai là người hai nhà này và Phi Ngư Vệ không cùng một đường, sợ lại bị kiếm chuyện, sau khi việc thành công đều là cho 100 lượng bạc.”
“Được rồi, vậy thì lên đường thôi.”
Tần Hà nhìn sắc trời một chút, giờ đã quá trưa, phải tranh thủ thời gian.
Dương Bạch Đầu vui mừng nhướng mày, không nói hai lời liền thu dọn đồ đạc xuất phát.
Khoảng cách không xa lắm, ngay ở thành Nam, Tần Hà liền không cưỡi bê đi.
Trạm đầu tiên, phủ Cao Lập Hoành phủ Thuận Thiên.
Một tòa trạch viện lớn trông khá khí khái, đèn lồng trắng câu đối trắng, cổng lớn vắng lặng.
Trên đường đi tới, Dương Bạch Đầu đã kể đại khái chuyện đã xảy ra qua một lượt.
Cao Lập Hoành đã hơn năm mươi tuổi, là dựa vào tư lịch mà dần dần từng bước đi đến chức quan tam phẩm này, đừng nhìn ông ta đã năm mươi, phong lưu rượu ngon như thường. Đêm hôm đó sau khi cùng đồng liêu tụ hội, từ Di Hồng Viện đi ra, đang say rượu xướng ca thì đột nhiên bị thứ gì đó tập kích.
Bốn tên gia đinh cùng với bốn tên kiệu phu chỉ có một người sống sót, còn Cao Lập Hoành thì đến cả đầu cũng bị mất.
Đợi đến khi binh sĩ tuần đêm phát hiện ra thì ngoài một tên mạng lớn bị trọng thương, đang hôn mê ra, những thi thể còn lại đều đã cứng đờ.
Người đại nạn không chết là một tên kiệu phu, sau khi tỉnh lại thì run lẩy bẩy sợ hãi, miệng lẩm bẩm liên tục hai chữ: “Quái vật”.
Người đã bị hù dọa đến thần trí mơ hồ.
Mà đây vẫn chưa phải là kết cục cuối cùng, ngay vào thời điểm Cao gia chuẩn bị an táng Cao Lập Hoành, thi thể không đầu của Cao Lập Hoành thế mà lại đột nhiên bật dậy, ngay tại chỗ bóp chết phu nhân Cao Lập Hoành.
Một tai họa, chín người chết, một người điên.
Hung đến không thể hung hơn.
Nhưng dù là như vậy, Cao gia vẫn không chịu tìm tới Phi Ngư Vệ, giống như Lương gia lần đó.
Tần Hà đi đến Cao phủ, nghênh đón hai người chính là trưởng tử của Cao Lập Hoành, Cao Văn Tùng, cũng là một quan viên, Biên tu Hàn Lâm Viện, quan nhỏ thất phẩm.
Đến đây, Tần Hà lập tức đã hiểu rõ, vì sao Cao phủ lại không để cho Phi Ngư Vệ nhúng tay, cha chết nhưng nhi tử vẫn cần có tiền đồ a, nếu báo cho Phi Ngư Vệ, cái chức vị này có thể sẽ bị ảnh hưởng a.
Việc hại người trong tranh đấu của các đảng phái cũng không chỉ xảy ra ở triều đình.
Nhưng nếu Phi Ngư Vệ sớm tham dự chuyện này thì ít nhất phu nhân của Cao Lập Hoành cũng không đến mức bị mất mạng.
Vẻ mặt Cao Văn Tùng tràn đầy bi thương, y nhìn đồng tiền mạ vàng trước ngực Tần Hà một cái, chắp tay nói vài câu khách khí rồi dẫn Tần Hà đi đến linh đường.
Tần Hà xem xét, khá lắm.
Hai bộ thi thể kia còn chưa tách ra đâu, thi thể Cao Lập Hoành đã mất đầu, đương nhiên cũng không thể biểu lộ, còn phu nhân của ông ta thì trợn trừng mắt, chết không nhắm mắt, linh đường lớn như vậy không có một ai, đám hạ nhân đều bị dọa đến thấp thỏm sợ hãi, không dám đến gần nơi này dù chỉ là một chút.
“Không gỡ ra được à?”
Cao Văn Tùng lắc đầu không nói, cũng không biết là không ai dám gỡ hay là chưa từng thử qua.
Xem ra là chưa từng thử, thi thể không đầu bật dậy tấn công người, ai dám đến gần?
Tần Hà tiến lên trước quan sát cẩn thận, thi biến không có vấn đề, hiện tại là ban ngày nên không động đậy, đến buổi tối sẽ càng hung tàn.
Hắn đưa tay điểm một cái, thi thể không đầu đột nhiên vươn trảo nhào về phía Tần Hà.