Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133 - Đạo Làm Quan

Chương 133 - Đạo làm quan
Chương 133 - Đạo làm quan

Tần Hà vừa trông thấy vậy.

Mẹ nó?

Sai rồi, nói lại ---- Ban ngày nó cũng có thể động a.

Niềm vui bất ngờ, hơi có chút ngoài ý muốn, không hổ là Quan thi.

“Ba! Ba!”

Tần Hà nhanh như chớp điểm liên tục hai lần vào dưới xương quai xanh của thi thể không đầu, hai cây đinh trấn thi đâm vào xương quai xanh, xuyên thẳng ra sau, đầu đinh từ xương bả vai đâm ra.

Hai châm bốn huyệt vị.

Theo lý giải về huyệt vị trên thân thể người càng ngày càng sâu, cùng với thực lực càng ngày càng tăng cao, thủ pháp trấn thi của Tần Hà càng trở nên thành thạo.

Thi thể không đầu ngay cả một cọng lông của Tần Hà cũng không sờ đến, đã ngã thẳng cẳng xuống đất, cánh tay vẫn giữ nguyên động tác giơ tay muốn bóp cổ người.

Vào khoảnh khắc thi thể không đầu bật dậy, người của Cao gia đã bị dọa đến gào thét, nhưng còn chưa thét xong, thi thể đã lại ngã xuống.

Cao Văn Tùng tựa vào khung cửa, thiếu chút nữa đã bỏ chạy.

“Cao đại nhân chớ hoảng sợ, Tần đại nhân thủ đoạn cao minh, chuyện của Lương gia lần trước, chính là nhờ Tần gia giải quyết êm đẹp.” Dương Bạch Đầu tranh thủ thời cơ quảng bá.

Cao Văn Tùng nghe vậy, quả nhiên khuôn mặt y đã hơi buông lỏng.

Y đã từng nghe chuyện của nhà Lương Thế Kiệt, lúc đó khá xôn xao, về sau bình ổn lại, Lương Thế Kiệt hiện giờ đã có thể hoạt động khắp nơi, có tin tức truyền ra, không bao lâu nữa trong cung sẽ hạ chỉ “Đoạt tình”, lệnh ông ta phục chức, cũng không cần giữ cả đạo hiếu.

Tần Hà không để ý đến hai người thì thầm, quan sát tỉ mỉ thi thể không đầu của Cao Lập Hoành.

Vết cắt vô cùng ngọt, một kích đã cắt rời, trên đó còn sót lại thi khí cực kỳ nồng nặc, đây chắc hẳn cũng là nguyên dân dẫn đến bật xác.

Như vậy thì chuyện này tương đối rõ ràng.

Hoặc là oán sát, hoặc là báo thù.

Nếu là oán sát, vậy chắc hẳn phải là một vài hung thi có oán khí sâu đậm và có mục tiêu nhằm vào nhất định, cũng không loại trừ phi cương phẩm cấp thấp.

Còn về báo thù, vậy thì hoàn toàn là do người sống gây ra, khả năng lớn nhất là thi khôi.

Tần Hà gọi Dương Bạch Đầu lại, nói cho Dương Bạch Đầu phân tích của hắn, để cho Dương Bạch Đầu đi hỏi là giải quyết chuyện hay chỉ là đốt đi thi thể.

Vẫn là câu nói kia, hôm nay đốt một bộ Quan thi coi như đã kiếm lời.

Còn những thứ khác hoàn toàn là do gia chủ quyết định, dù sao, nếu như muốn giải quyết chuyện này thì phải nói rõ ràng rành mạch tiền căn hậu quả, bằng không rất khó cắt đứt tận gốc.

Nhưng việc làm quan này, có thể làm không thể nói, có thể nói không thể làm, trong bụng toàn là những chuyện không thể để cho người ngoài biết.

Chưa chắc đã chịu nói.

Đúng như dự đoán, Dương Bạch Đầu thì thầm với Cao Văn Tùng vài câu, trên mặt Cao Văn Tùng liền lộ ra nét ngượng ngùng, chỉ truyền cho Tần Hà một câu: “Cứ đốt thi thể trước, những chuyện khác còn phải cân nhắc lại đã.”

Đức hạnh y hệt như Lương gia.

Tần Hà không quan tâm, chuyện không liên quan đến mình, coi như là bớt một chuyện phiền toái, còn cái thứ tấn công người kia, có tìm được hay không còn phải xem duyên phận, trước tiên cứ bỏ qua một bên.

Kẻ nào quyết định thì kẻ đó chịu trách nghiệm, chuyện tiền bạc sòng phẳng, còn lại nghe theo thiên mệnh.

Kết tiếp liền theo trình tự mà làm, đầu tiên là làm cho thi thể một cái đầu, sau đó là xếp củi đốt thi thể.

Cái tay nghề làm đầu người của Tần Hà xem như khiến cho Dương Bạch Đầu cùng người của Cao gia mở rộng tầm mắt.

Thuật chạm khắc + Vô ảnh thủ.

Một khúc gỗ dưới bàn tay Tần Hà, bá bá bá vụn gỗ bay ra, chẳng bao lâu đã hoàn thành xong một cái đầu.

A!

Mũi là mũi, mắt là mắt, miệng là miệng, phải nói là cực kỳ giống với Cao Lập Hoành trong di ảnh ở trên linh đường.

Người nhà họ Cao đều choáng váng.

Mà như vậy còn chưa xong.

Thuật trang thi: Học tập thuật này, kỹ thuật trang điểm thi thể của ngài sẽ là độc nhất vô nhị, khiến cho người chết trông y như lúc còn sống.

Chỉ thấy Tần Hà móc móc từ dưới nách ra một đống son phấn, tiếp đó liền bắt đầu bôi bôi trát trát lên cái đầu gỗ vừa mới làm xong.

Phải nói là, thủ pháp cực kỳ thành thạo, tốc độ cực kỳ nhanh.

Qua một lúc sau, cái đầu kia ngoại trừ phần tóc ra thì trông y hệt như người thật, cả màu da lẫn dung mạo đều cực kỳ giống.

Người nhà họ Cao lập tức quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.

Dương Bạch Đầu tròn mắt, giật mình ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng thấy không có gì khác thường.

Lão đại của lò hỏa táng thành đông, người duy nhất được tấn thăng từ thợ thiêu thi lên làm quan thiêu thi trong suốt bao nhiêu năm qua.

Hắn có làm ra chuyện gì thì cũng không cần phải kinh ngạc quá mức.

Sau khi tất cả đã sẵn sàng, Tần Hà chuyển thi thể lên đống củi, lại gắn lên đầu người, chỉnh lý y phục, cuối cùng là châm lửa đốt thi thể.

Năm mươi tuổi Tam phẩm Phủ Doãn phủ Thuận Thiên, dưới ngọn lửa mãnh liệt, đã hoàn toàn trở thành dĩ vãng.

Người nhà họ Cao ba quỳ chín khấu, dập đầu tiễn đưa người thân.

Tần Hà suy nghĩ một chút, lén lấy ra Thâm Uyên chi hỏa, tăng tốc độ đốt cháy.

Dù sao thì cũng không ai biết, đều là bình thường không có gì khác lạ mà.

Sau một canh giờ rưỡi, thi thể than hóa, rối bóng biểu diễn.

Tần Hà thấy được một đời của Cao Lập Hoành.

Đánh giá như thế nào đây, một kẻ tài ba trong con đường tham nhũng.

Sự tham nhũng của Cao Lập Hoành là tổ truyền, không chỉ riêng bản thân ông ta tham nhũng, tất cả tổ tiên làm quan đều là tham quan, ghê gớm nhất là vị tổ tông kia, nghe nói là bị lột da nhồi cỏ.

Nhưng dù vậy, Cao gia vẫn có thể truyền từ đời này sang đời khác, đời đời xuất ra quan lớn, một mặt là do thế đạo này, một mặt là Cao gia thấu hiểu “tinh túy” của đạo làm quan một cách sâu sắc.

Làm quan là như thế nào?

Ngay chữ đã viết rất rõ ràng, chữ quan (官) có hai cái miệng (口).

Một miệng đối thượng cấp, một miệng đối phía dưới.

Đối với thượng cấp thì nịnh nọt, cung cấp đủ mọi chỗ tốt, đối với phía dưới thì là sư tử há miệng, đòi hỏi đủ chỗ tốt.

Ài, có người sẽ nói rằng.

Đây coi là đạo làm quan gì a, không phải là ức hiếp phía dưới, nịnh hót phía trên à, làm như ai không biết vậy.

Trước tiên đừng nói câu này.

Chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi mạo hiểm có thể bị tịch thu toàn bộ gia sản cùng diệt môn tham ô được một vạn lượng bạc, ngươi sẽ dâng cho bên trên bao nhiêu, còn bản thân giữ lại bao nhiêu?

Trong tiềm thức của đại đa số người sẽ là cho một nửa, chia 5-5, công bằng, mọi người cùng nhau phát tài.

Thực sự không được thì dâng bảy phần hoặc tám phần, kiểu gì cũng phải chừa cho mình một chút chứ?

Quỳ gối ăn xin cũng phải có ba phần chứ.

Nếu không bản thân phải chịu mạo hiểm lớn như vậy để làm cái gì, nghĩ rằng bản thân da dày, lột đi một lớp còn một lớp chắc?

Cao gia người ta đã giữ lại bao nhiêu?

Năm trăm lượng!

Nửa phần!

Ài, hào phóng như vậy, chín phần rưỡi cống nộp cho phía trên, nửa phần rơi vào trong túi mình.

Ngươi nói xem, có thuộc hạ như vậy, cấp trên nào mà không thích?

Quan trường Đại Lê cũng là dâng lễ từng cấp từng cấp, nếu thuộc hạ không dâng lễ thì lấy gì để dâng lên trên chứ?

Không có bạc thì lấy gì để nuôi sống một đoàn thê thiếp, làm sao có thể đối phó được những khoản chi tiêu phong hoa tuyết nguyệt, làm thế nào có thể ổn định được vị trí, rồi sao có thể trèo được lên trên?

Có vài người sẽ phản biện, một vạn lượng kia cũng là do tham ô mà có, coi như được không, ta được năm trăm lượng là đã thỏa mãn, ta cũng có thể làm được như vậy.

Thôi đi, chưa nói đến sự khó khăn khi kìm nén lòng tham này cả một đời, ngươi có thể đảm bảo cả đời ngươi chỉ giữ lại nửa phần?

Vậy ngươi có thể đảm bảo con của ngươi cũng như vậy không?

Ngươi cũng có thể đảm bảo cháu ngươi cũng thế chứ?

Nhưng Cao gia người ta, đời đều đều chỉ giữ lại nửa thành, giá cả phải chăng, già trẻ không gạt.

Đến đời Cao Lập Hoành cũng đã là đời thứ tám.

Người trong quan trường còn đặt ngoại hiệu cho ông ta, Cao Bán Thành!

Ài, điều này lại giống hệt như lão bang tử kia, ngoại hiệu cũng truyền từ đời này sang đời khác.

Gia gia làm quan gọi là Cao Bán Thành, nhi tử làm quan gọi là Cao Bán Thành, tôn tử làm quan vẫn gọi là Cao Bán Thành.

Nếu hai cha con cùng làm quan, vậy thì một người gọi là lão Cao Bán Thành, một người gọi là tiểu Cao Bán Thành.

Lâu dần, ngoại hiệu “Cao Bán Thành” của Cao gia đã trở thành “kim tự chiêu bài” trong quan trường Đại Lê.

Người trong quan trường đều biết người của Cao gia biết kiếm tiền, dâng lễ lại rất hào phóng, niêm yết giá công khai, chia của rõ ràng, người này lấy bao nhiêu, người kia lấy bao nhiêu.

Dựa trên tổng số tiền tham ô được, toàn bộ nha môn đường khẩu (*) đều có thể tự tính toán bản thân sẽ được chia bao nhiêu, rồi chỉ việc chờ bạc được dâng lên.

(Note (*) Đường khẩu: Ở đây có nghĩa là đường dây, băng đảng, một bộ môn, ban ngành, bộ phận,. Ngoài ra còn chỉ địa điểm.)

A!

Không nhầm đâu!

Ngay cả bạc vụn cũng nói rõ ràng cho ngươi!

Cái gì gọi là đạo.

Làm một việc đạt đến cực hạn, đó chính là đạo.

Cao gia, chính là hiểu rất rõ “đạo” làm quan.

Không quan tâm nó là thẳng hay vòng.

Bình Luận (0)
Comment