Trước khi xuất phát, dưới sự chủ trì của lò hỏa táng, Lăng Trung Hải đã cử hành một buổi lễ tiễn đưa đơn giản.
Kẻ đi thì như cha mẹ chết, thần sắc trang nghiêm.
Kẻ ở lại thì vẻ mặt may mắn, còn có hai tên suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Phản quân Bạch Liên thanh thế to lớn, ngộ nhỡ quan quân bị tiêu chảy không thể đứng vững, thì kẻ có thể còn sống đồng thời quay trở lại cái lò hỏa táng này, chỉ sợ là mười không còn một.
Không ít người đi tới lò hỏa táng này đã được chứng kiến quan binh bị đánh bại là như thế nào.
Đó là tồn tại còn độc ác hơn cả ma quỷ.
Lăng Trung Hải nói rất nhiều, muốn lên giọng quan nhưng lại không giống, cứ nửa nạc nửa mỡ, nhưng dù sao thì đa số thợ thiêu thi nghe cũng chẳng hiểu gì.
Nhưng kết thúc thì cũng coi như thành thật, phát cho mỗi tên thợ thiêu thi hai đồng bạc, xem như tiền lên đường.
Đám thợ thiêu thi bị rút trúng xuất phát, quan sai trực ban đi ở đằng sau, trên khuôn mặt Lý Thiết viết cả 100 chữ không muốn đi, y vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nói với Lăng Trung Hải: “Đầu nhi, ta có thể không đi hay không?”
Chuyến đi lần này, Binh mã ty yêu cầu mỗi lò hỏa táng phải có hai tên quan sai trực ban dẫn đội, chỉ một mình Từ Trường Thọ đệm vào thì chưa đủ, vẫn phải phái thêm một người, Lý Thiết không may mắn, đã bị rút trúng.
Lăng Trung Hải vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nói cái gì vậy, đào quân là tội gì ngươi không biết à?”
Lý Thiết lập tức ỉu xìu, hậm hực nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Đào quân, trảm lập quyết, tam tộc sung quân!
“Đi đi, đại trượng phu co đầu rụt cổ, không giống hán tử.” Lăng Trung Hải giáo huấn, y còn nói thêm: “Lên đường đi, không cần bận tâm việc nhà, đại ca sẽ giúp ngươi chăm sóc đệ muội cùng nha đầu, nếu như ngươi về không được, đại ca giúp ngươi nuôi họ.”
“Hả?!”
Lý Thiết lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hãi, thậm chí còn nói lắp bắp: “Không phải... Đại ca, huynh đệ một hồi, ngươi ngươi ngươi...”
“Ai nha, đi mau đi, lát nữa lại trễ giờ.” Lúc này, Từ Trường Thọ đi tới, lôi kéo thanh lý rời đi, nhét y vào trong xe.
Trái với Lý Thiết sợ hãi, Từ Trường Thọ đã thản nhiên, thậm chí y còn cảm thấy khá thoải mái.
Bất kể là rút một người hay là rút hai người, dù sao thì cũng sẽ không thiếu y.
Đội xe đón gió tuyết lên đường.
“Đinh linh linh”
Trên mái cong của ống khói phòng thiêu thi số bảy, chuông ngựa phát ra tiếng chuông dễ nghe, giống như là đang tiễn biệt.
Lăng Trung Hải cùng Cao Lâm Khôn dõi mắt nhìn theo đội ngũ rời đi càng lúc càng xa.
Qua một hồi lâu, Cao Lâm Khôn nhìn về phía Lăng Trung Hải, nói: “Đầu nhi, ngươi nói câu kia với Thiết Tử làm gì, ta thấy hắn tái cả mặt rồi.”
Lăng Trung Hải chậm rãi thở ra một làn khói trắng, túm tay áo nói: “Không kích thích hắn ta như thế, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sợ hắn thực sự sẽ không về được a.”
“Ừm... Cũng đúng.”
Cao Lâm Khôn bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu, sau đó đảo mắt một vòng, nhếch mép cười, nói: “Nương môn Thiết Tử kia có dáng dấp như cây củi khô, nhạt nhẽo, ngược lại thì cái người mà Từ Trường Thọ chọn trúng kia... Hắc hắc hắc.”
“Đậu hũ Tây Thi?” Đôi mắt Lăng Trung Hải hơi hơi sáng lên.
Hai người liếc nhìn nhau, trên mặt dần dần xuất hiện nụ cười bỉ ổi.
“Đại ca, ngươi đừng giành với ta.”
“Nói nhảm, ta là lão đại.”
“Không phải, đại ca ngươi không trượng nghĩa nha.”
“Ngươi còn muốn lăn lộn nữa hay không, có tin hiện tại ta liền đổi Thiết Tử quay lại hay không.”
“Vậy.. vậy cái nồi sắt to kia của Tần Hà phải về ta.”
“Chốt.”
...
Tất cả mười hai người của Lăng Trung Hải thành đông xuất phát.
10 tên thợ thiêu thi, hai tên quan sai dẫn đội.
Đội ngũ không tính là lớn, chỉ có hai chiếc xe la, một chiếc chở vật tư, một chiếc chở người.
Ngoài ra còn có hai vật cưỡi, một con lừa nhỏ cũng một con bê vàng.
Từ Trường Thọ cưỡi lừa, còn Tần Hà cưỡi con bê vàng.
Chính là không thấy con ngựa nào.
Không có cách nào, mấy năm nay chiến sự liên tiếp, vật tư trọng yếu như ngựa đã sớm bị triều đình thu hết không còn một mống.
Tính ra, con bê vàng của Tần Hà vẫn khá là cao cấp.
Không có biện pháp, ai bảo hắn là thợ thiêu thi duy nhất có thú cưỡi chứ.
Lamborgh bò, đi trăm km hao tổn 10 cái màn thầu nhiên liệu.
Ngoại trừ việc thích phá nhà gây chuyện thì không có tật xấu nào khác.
Đi chưa được bao lâu, đội ngũ của lò hỏa táng thành đông đã tụ hợp với các đội ngũ khác của lò hỏa táng tây, bắc, nam, lúc này đội ngũ mới hoành tráng lên.
Người đứng thứ hai của Phi Ngư Vệ, Đồ Bách Thú lĩnh đội lên đường, đi dọc theo Vận Hà xuôi nam.
Bạch Liên giáo chọn thời gian tạo phản loạn rất tốt.
Một là dân chúng bị đói khổ lạnh lẽo, nhiều kẻ muốn tạo phản loạn.
Hai là Vận Hà bắt đầu đóng băng, tàu thuyền không thông.
Để vận chuyển binh tư quân đội chỉ có thể sử dụng đường bộ, tính thuận tiện suy giảm mạnh.
Nếu như có thể di chuyển qua Vận Hà, xuôi dòng đi xuống, chỉ hai ngày là đã có thể tới Lâm Thanh, năm ngày đã có thể đến dưới thành Tế Nam.
Nhưng Vận Hà vừa bị đóng băng, ít nhất cũng phải đi mất nửa tháng.
Số người trong đội ngũ tăng lên, bầu không khí ngột ngạt cũng trở nên phai nhạt bớt, mà đúng lúc này, tuyết cũng ngừng rơi.
Đám thợ thiêu thi thi nhau ló đầu ra khỏi xe.
“Tần ca, con bò này không phải là đã bán đi rồi à?” Lưu Tam Cân nhìn con bê vàng, thắc mắc hỏi.
“Ta lại mua về rồi.” Tần Hà nói láo mà mặt không hề đỏ, tim cũng không đập nhanh.
“Tần ca đi ra ngoài còn đem theo một con đại vương bát cơ à.” Lý Qua Tử thì để mắt tới đại vương bát đang nằm rạp trên đầu bò.
“Đây là gia sản, không mang nó theo thì sẽ chết đói a.” Tần Hà trả lời.
“Nhiều thịt như vậy, nấu lên chắc chắn là ăn rất ngon.” Lưu Tam Cân nói ba câu thì có một câu nói về ăn thịt.
Ngay lúc này, đại vương bát thò đầu ra, “phì” một tiếng, thế mà lại phun một bãi nước miếng về phía Lưu Tam Cân.
Cái vật nhỏ này có lòng dạ không lớn.
“Ai ai ai, này.. con vương bát này thành tinh rồi, nó nhổ nước miếng kìa.” Lão Lương Đầu thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên.
Ngay cả Từ Trường Thọ cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: “Tần Hà, con vương bát này của ngươi từ đâu ra vậy?”
Trong lòng Tần Hà thầm nghĩ, câu hỏi này của ngươi nghe sao mà kỳ cục vậy?
Nhưng hắn vẫn trả lời: “Có một buổi tối ta đi Vận Hà tắm, vô tình bắt được, khá là to nhưng ta không biết làm, nên vẫn nuôi đến bây giờ.”
Đại vương bát: “?”
“Món ăn từ vương bát không dễ làm cho lắm, phải dùng một chút hương liệu khử mùi tanh bùn đi, bằng không sẽ có mùi tanh rất nồng, nhưng mà hương liệu lại rất khó mua được, trong thành chỉ có mấy cửa hàng là có bán.” Từ Trường Thọ nói.
“Những nhà nào vậy?” Tần Hà hỏi.
Đại vương bát: “??”
“Tiệm tạp hóa Thái Hanh cùng quầy hàng Thập Tam Tuyến chắc chắn sẽ có, bọn họ trao đổi hàng hóa trên biển, có thể lấy được hương liệu từ Nam Dương, nhưng hơi đắt một chút.”
Từ Trường Thọ nói, dừng một chút, y như là nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói với vẻ chân thành: “Nói cái này làm ta nhớ đến một món bí thực trị liệu, nghe nói lấy nhân sâm để nuôi vương bát, đợi đến khi vương bát hấp thụ hết toàn bộ dược lực trong nhân sâm vào trong thịt, lại cho thêm mười mấy vị thuốc vào hầm, canh hầm vương bát này sẽ có hiệu quả thanh tâm tỉnh thần, có thể trị được bệnh về đầu óc.”
Tần Hà: “?”
Đại vương bát: “??”
“Đây chính là phương thuốc gia truyền độc quyền của Kiều Đạo Tam, Kiều đại phu, như vậy đi, đợi chuyến này xong xuôi trở về, ta sẽ bốc thuốc theo phương thuốc của Kiều đại phu, còn ngươi đi mua một ít nhân sâm cho con vương bát này ăn.” Từ Trường Thọ ôm đồm mọi việc.
Đại vương bát nghe vậy, không thể nhịn được nữa, hai chân điên cuồng đạp loạn, từ trên lưng bò nhảy xuống, lập tức lao về phía Vận Hà.
“Cha nuôi, cứu mạng a!!”