Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 209 - Chương 209 - Bệnh Thì Phải Trị A

Chương 209 - Bệnh thì phải trị a
Chương 209 - Bệnh thì phải trị a

Ài, lúc này liền thể hiện ra điểm cao cấp của Lamborghini bò.

Hệ dẫn động bốn bánh toàn thời gian, đệm da thật, tự động điều hướng, có hệ thống cân bằng tự động, trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng.

Trí năng còn mạnh hơn gấp mấy chục lần so với mấy cái thiểu năng cần nhân công sử dụng giọng nói điều khiển kia.

Không cần dùng giọng nói, thậm chí không cần sử dụng tâm linh cảm ứng.

Móng bò vừa nhấc lên giẫm xuống một cái, đã nhấn đại vương bát đang hoảng hốt chạy bừa lại.

Hoàn toàn chính là trí tuệ bò tạo.

Tần Hà nghiêng thân túm lấy, lại mang đại vương bát lên bò.

“Quan giam, ta cảm thấy ta đây tràn đầy tinh thần, không cần đến bí phương kia.” Tần Hà nhìn về phía Từ Trường Thọ, lắc đầu kiên quyết.

Nếu như gỡ bỏ hiểu lầm, lỡ như đại vương bát trốn đi không quay về nữa, hắn đi đâu mà tìm đây?

“Ta cũng chỉ là nhớ đến hình như là có việc này, thông suốt được hay không thì còn phải hỏi lại Kiều đại phu mới biết được.” Từ Trường Thọ gật gật đầu, nhưng mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng y đã quyết định, đợi kết thúc chuyến đi này trở về, thế nào cũng phải lấy ngựa chết làm ngựa sống đi thử một lần.

Con đại vương bát này vừa thấy đã biết là vật đại bổ, trên đỉnh đầu nhỏ kia đã hơi gồ lên, có dấu hiệu mọc sừng.

Rất có hy vọng.

Đến lúc này đại vương bát mới ngừng đạp loạn, nhưng vẫn là rụt đầu co chân vào vỏ, không chịu ra ngoài.

Tần Hà chỉ có thể bỏ nó vào túi rồi treo trên lưng bò.

“Giá!”

Đúng lúc này, hai con khoái mã từ phía sau chạy tới.

Người dẫn đầu có khuôn mặt dài, trên người mặc một bộ Phi Ngư phục mới tinh, uy phong lẫm liệt, y trông thấy đoàn xe của lò hỏa táng thành đông thì theo bản năng kìm ngựa đi chậm lại, ánh mắt tuần sát, sau đó rơi lên người Tần Hà.

Tần Hà quay đầu trông thấy y, nhếch miệng nở nụ cười, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi: “Chào Ngụy quan gia!”

Y chính là Nguỵ Vũ, lần này Đồ Bách Thú dẫn đội xuôi nam, đồ đệ Nguỵ Vũ đương nhiên cũng muốn đi theo xuôi nam.

Phi Ngư Vệ xa hoa có khác, mỗi người một con ngựa.

Nha môn nào trên Đại Lê cũng có thể thiếu tiêu xài, duy chỉ có Phi Ngư Vệ là chưa bao giờ thiếu.

Kể từ khi Thẩm Luyện xuất lĩnh Phi Ngư Vệ huyết chiến A Kỳ Ca đánh lui kỵ binh Địch Lỗ, khí thế của Phi Ngư Vệ lại càng trở nên cường thịnh hơn.

Không nói những thứ khác, chỉ mỗi bộ Phi Ngư phục hoàn toàn mới tinh này, chính là vừa được đổi mới.

“Hừ!”

Nguỵ Vũ thấy dáng vẻ cười đùa của Tần Hà, khuôn mặt giật giật, hừ lạnh một cái rồi thúc ngựa nhanh chóng rời đi.

Cái dáng vẻ ngạo kiều kia, trông giống như cô vợ nhỏ giận dỗi vậy.

“Tần Hà, có phải là ngươi đắc tội Nguỵ Vũ không?” Từ Trường Thọ nhìn theo bóng Nguỵ Vũ dời đi, thắc mắc hỏi.

“Trời đất chứng giám, mỗi lần gặp y ta đều rất lịch sự chào hỏi.” Tần Hà giơ tay lên, đây chính là lời nói thật đến không thể thật hơn.

“Vậy sao y luôn có điệu bộ như là rất khó chịu với ngươi thế?” Từ Trường Thọ lo lắng hỏi.

Nguỵ Vũ thật sự không đơn giản, y là đồ đệ của thủ tịch thiêu thi đường Đồ Bách Thú, hơn nữa Ngụy gia rất có thế lực trong Phi Ngư Vệ, đắc tội y cũng không phải là hành động sáng suốt gì.

“Không biết a.”

Nguỵ Vũ tỏ vẻ vô tội, nói: “Ta thề, ta cùng y vốn không quen thuộc, lần giao tiếp nghiêm chỉnh vẫn là lúc bị điều đi thiêu thi đường kia.”

“Vậy thì thật kỳ quái.” Từ Trường Thọ nhíu mày suy tư.

“Có khả năng.... là dáng dấp của ta trông đẹp trai hơn y, y chính là đang ghen tị với ta.” Ngừng một lát, Tần Hà nói.

Từ Trường Thọ quay đầu liếc nhìn hắn một cái, lại dời mắt đi, thầm nghĩ, bí phương canh vương bát kia vẫn phải làm.

Bệnh này vẫn phải trị a.

Bằng không tương lai sau này làm thế nào đây?

...

“Vũ ca, nếu ngươi thực sự thấy tên Tần Hà kia không vừa mắt, ta tìm người xử lý hắn, Phi Ngư Vệ chúng ta muốn giết một người, không phải dễ như bỡn à.”

Sau lưng Nguỵ Vũ, Ngụy Nguyên Cát vẻ mặt như táo bón.

Y thực sự không tài nào hiểu được, vì sao mà Nguỵ Vũ lại có tranh chấp với một tên thợ thiêu thi nho nhỏ của lò hỏa táng thành đông, mà lại còn rất rối rắm, tới tới lui lui.

Nguỵ Vũ lườm Ngụy Nguyên Cát một cái, khó chịu nói: “Mặc dù Nguỵ Vũ ta không thể nói là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng coi như là đi ngồi ngay thẳng, ta trông giống loại tiểu nhân âm hiểm kia à?

“Vũ ca, ý của ta không phải là như vậy.” Ngụy Nguyên Cát biến sắc, vội vàng xua tay nói: “Chỉ là ta thấy ngươi tức giận, lúc trước không phải ngươi nói là đã buông bỏ rồi sao?”

“Nhưng ta vẫn cảm thấy hắn chính là Thanh Ngưu Đại Tiên, chính là con bò kia, không thể nhầm được.” Nguỵ Vũ nghiến răng nói, lần trước bỏ cái giá không nhỏ mua một miếng ngọc bội của lão mù đoán mệnh kia, kết quả cũng không có tác dụng gì cả.

Lão ta chính là một lão lừa đảo chết tiệt, đáng đời bị sét đánh.

“Vì sao không thể nhận lầm con bò kia chứ?”

Ngụy Nguyên Cát có hơi nhịn không nổi, cạn lời, nói: “Vũ ca ngươi cũng thấy rồi đấy, dọc theo đường đi này cũng chỉ có chúng ta cưỡi ngựa, những người bị chiêu mộ khác ngoại trừ lừa cùng ngựa thì cũng chỉ có trâu bò, hắn cưỡi bò cũng không có gì khác thường a; Hơn nữa, không phải ngươi đã điều tra qua rồi à, con bò kia đúng là được lão bản Miêu Ký Ngưu hành buôn bán đến kinh thành.”

“Không có khả năng, bò của Thanh Ngưu Đại Tiên sẽ không nhận người khác làm chủ, chắc chắn không có khả năng!” Nguỵ Vũ nói với vẻ chém đinh chặt sắt.

Ngụy Nguyên Cát lập tức cảm thấy hơi đau đầu, gần đây cái vị đường ca này của mình thật giống như có chút tẩu hỏa nhập ma.

Nếu không phải cùng đại hòa thượng tổn thương lẫn nhau.

Thì chính là trái một cái Thanh Ngưu Đại Tiên, phải một cái Thanh Ngưu Đại Tiên tự khiến mình mặt xám mày tro.

Thanh Ngưu Đại Tiên quan trọng đến vậy sao?

Mặc kệ hắn là ai, bận tâm đến làm gì chứ?

Hà cớ gì phải tự làm khó mình?

Lui một vạn bước, dù cho Tần Hà thực sự là Thanh Ngưu Đại Tiên thì như thế nào?

Ngươi định xử lý hắn à?

Những tin đồn trên phố kia vừa nghe đã thấy dọa người, trốn còn không kịp, ngươi lại còn sấn vào?

Ài.

Bệnh của Vũ ca vẫn cần phải trị a.

Bằng không tương lai sau này làm thế nào đây?

Bình Luận (0)
Comment