Lần này thiêu thi đường cũng không phải là đơn độc xuôi nam, ngoại trừ bốn trăm người của Phi Ngư Vệ, còn có một vạn binh Kinh Doanh.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp kéo dài mấy dặm, đội gió tuyết chầm chậm đi về phía nam.
Gió lạnh rít gào, sương gió xuyên qua quần áo chui vào trong cơ thể, điên cuồng quét đi nhiệt độ.
Lúc mới lên đường thì còn khá tốt, sau chừng nửa ngày đã có người bị đông lạnh ngã xuống đất.
Ngay cả Tần Hà cũng bắt đầu hoài niệm áo lông ở đời sau, chịu thì vẫn chịu được, nhưng mà sương lạnh như đao sắc cắt vào da thịt cũng chẳng hề dễ chịu chút nào.
Thời đại này dân chúng đều mặc áo gai vải thô, khe hở giữa các sợi vải dệt to đến mức có thể đâm cả cây đinh đi vào, nên dù có bọc mình thành cái bánh ú, gió lạnh vẫn là sưu sưu chui vào trong.
Lão Lương Đầu có kinh nghiệm, lão hái ít lá chuối khô bên đường nhét vào trong quần áo để chắn gió, đám người của lò hỏa táng thành đông học theo, mới có thể trụ được đến Thương Châu.
Lúc này cuối cùng cũng có tin tức tốt, mặt sông Vận Hà từ Thương Châu đi về phía nam chưa đóng băng hoàn toàn, có thể đi thuyền.
Thế là đội ngũ trùng trùng điệp điệp lại phân thành từng nhóm lên thuyền.
Tần Hà quan sát mặt sông, thuật vọng khí đảo qua, phát hiện đa phần mặt sông ở hai bên đều đã đóng băng, chỉ còn lại một khe băng ở giữa rộng chừng năm sáu trượng, có yêu khí nhàn nhạt bốc lên.
“Gia, đây không phải là mặt sông không bị đóng băng, mà là có thủy tộc phá vỡ mặt băng.” Lúc này đại vương bát thò đầu ra hít một hơi rồi nói.
Dọc đường đi, Tần Hà đã trấn an nó mấy lần, cuối cùng cũng xem như đã bỏ đi ý niệm muốn chạy trốn của nó.
“Ngươi quen biết không?” Tần Hà hỏi.
“Hình như là khí tức của Hắc Long Vương.” Đại vương bát trả lời.
“Hắc Long Vương?” Tần Hà chưa từng nghe đến cái tên này.
“Một con lươn đen, trước kia nó từng làm việc dưới trướng Kính Hà Long Vương, sau đó không biết gây chuyện gì mà lẻn ra, trốn đến Vận Hà bên này.” Đại vương bát trả lời.
“Kinh Hà Long Vương?”
Tần Hà càng nghe càng mơ hồ, đối với hắn thì thế giới dưới nước vẫn là một mảnh trống rỗng, mấu chốt nhất là, hắn chưa đốt thi thể nào đến từ thế giới dưới nước.
“Gia, thế giới dưới nước chúng ta có cách nói Tam cung cửu Vương, dựa theo thực lực xếp hạng là, Hoàng Hà Long cung, Lạc Thủy Long cung, Động Đình Long cung, tam cung đều có Vương, ngoại trừ ba Vương này còn có sáu Vương khác, theo thứ tự là Bành Trạch Long Vương, Kinh Hà Long Vương, Sào Hà Long Vương, Vị Hà Long Vương, Hồng Trạch Long Vương, Tiền Đường Long Vương.”
Đại vương bát thấy Tần Hà không hiểu, chậm rãi giảng giải, nói tiếp: “Tam cung cửu Vương chỉ là thế lực tương đối mạnh bày ở bên ngoài của thế giới dưới nước, thế lực không quá mạnh thì nhiều vô số kể, đếm cũng không thể đếm hết.”
“Ở Vận Hà này không có Long cung sao?” Tần Hà thắc mắc hỏi.
Tam cung cửu Vương trên cơ bản là bao hàm thế dưới dưới nước của các thủy hệ lớn trên Đông Thổ, nhưng duy chỉ có Vận Hà là không có Long Vương chân chính.
“Gia, nếu nói đến điều này thì khá là dài dòng, nói một cách đơn giản thì có ba nguyên nhân, thứ nhất, Vận Hà là kênh đào nhân tạo, khuyết thiếu linh vận của trời đất, không có cơ sở để xây dựng nên Long cung. Thứ hai là các đại Long cung đều nhìn chằm chằm vào cung phụng ở Vận Hà, giữa các phương đều có minh tranh ám đấu, một nhà rất khó độc chiếm. Điều cuối cùng là triều đình, Vận Hà đối với triều đình là cực kỳ quan trọng, triều đình sẽ không cho phép Vận Hà xuất hiện một cái Long cung có thể chống lại triều đình. Tóm lại thì, đủ mọi loại nguyên nhân đặt vào một chỗ, dẫn đến thế giới dưới nước bên dưới Vận Hà tương đối phức tạp, dưới dòng Vận Hà đầy rẫy Long Vương.”
“Vậy cái tên Hắc Long Vương này là như thế nào, nó bị triều đình thu mua?” Tần Hà hỏi.
“Gia, Hắc Long Vương từ trước đến giờ luôn là kẻ không có lợi thì không làm, hơn nữa thường xuyên thất tín, triều đình tìm nó làm việc, e là sẽ xảy ra vấn đề.” Đại vương bát trả lời.
“Có thể xảy ra vấn đề gì?” Tần Hà hỏi tiếp.
“Khó mà nói, Hắc Long Vương âm hiểm xảo trá, làm việc đều làm đến tận, mấy năm trước không biết nó thăm dò từ đâu được tin tức có một viên hải minh vận chuyển về kinh thành, nhưng lại không thể xác định được là ở trên chiếc thuyền nào, thế là nó liền lật hết toàn bộ mười chiếc thuyền đi qua, quấy đến lúc ấy tàu thuyền không dám đi trên mặt nước, Vận Hà cũng bị cắt đứt chừng mười ngày.”
“Thực lực nó thế nào?” Tần Hà lại hỏi.
“Nó hơn 200 tuổi, ước chừng khoảng 150 đến 160 năm đạo hạnh, có thể coi là khá cường hãn.” Đại vương bát nói.
Tần Hà gật gật đầu, mặc dù đạo hạnh hơi yếu, nhưng so sánh với nội kình, 150 đến 160 năm thì trên cơ bản cũng đã sắp đạt đến trình độ nội kình đỉnh phong.
Nếu là cộng thêm ưu thế dưới nước, cho dù là cường giả nội kình ra tay, cũng không dễ dàng đối phó được nó.
Khó trách nó dám hoành hành trên Vận Hà mà chẳng hề e sợ.
Cũng không biết Đồ Bách Thú có ý tưởng gì, vậy mà lại kết nối với cái tên Hắc Long Vương này.
....
Đại vương bát lo lắng là đúng.
Gió mạnh vù vù thổi, sau khi đội tàu đi về phía nam được mười dặm, đã có chuyện xảy ra.
Mặt băng phía trước bỗng nhiên khép lại, đường sông cắt đứt, nhưng muốn để đội tàu lớn như vậy dừng lại, vẫn là bị luống cuống tay chân, rất nhiều thuyền bị chen sát vào với nhau.
Đồ Bách Thú đứng ở trên đầu thuyền, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Hắc Long Vương, sao lại không đi tiếp?”
Tiếng nói vừa dứt, một cái đầu khổng lồ mọc vây lưng chậm rãi vươn ra từ mặt băng cách đó không xa.
Cái đầu này rất lớn, lớn như một gian phòng vậy, đầu có hai sừng, sống lưng mọc lên vây cá kéo dài, thoạt nhìn giống như là lưng của stegosaurus, mắt lươn đỏ tươi như máu, một cỗ khí tức hung hãnh lạnh lẽo đập vào mặt.
“Oa”
“Đây là con gì?”
“Con lươn tinh?”
“....”
Bên trên thuyền, đám thợ thiêu thi cùng binh sĩ lập tức phát ra tiếng hô sợ hãi.
Bọn họ chỉ biết là mặt sông không hoàn toàn bị đóng băng, nhưng không thể ngờ rằng, đây là có thứ gì đó ở phía trước mở đường.
Miệng lươn của Hắc Long Vương hơi hơi giương lên, lộ ra nụ cười rất nhân tính, “Khựa khựa khựa, ngại quá, mặt băng hơi dày, cần thêm tiền.”