“Hắc Long Vương, giá cả đã thương định rồi, giờ ngươi trả giá thật không đạo nghĩa a?” Trên mặt Đồ Bách Thú tràn đầy hung tợn, quai hàm bạnh ra, mang theo sát khí.
Lần này Phi Ngư Vệ đột ngột khẩn cấp xuôi nam, là do chiến trường đất Lỗ xảy ra thi loạn, tình thế cấp bách.
Hoàng đế hạ mật chỉ, yêu cầu thiêu thi đường đúng ngày quy định tới thành Tế Nam, hiệp trợ trấn áp thi loạn, không tới kịp thời gian sẽ phạt nặng.
Đồ Bách Thú chỉ có thể sai người tìm đến Hắc Long Vương, bỏ ra một cái giá không nhỏ mới có thể để cho nó mở đường tiến lên.
Mặc dù y cũng biết Hắc Long Vương thường hay lật lọng, nhưng lại nghĩ đi được đoạn nào thì hay đoạn đó, dù sao tốc độ đi thuyền nhanh hơn nhiều so với đi đường bộ.
Chẳng thể ngờ rằng, vừa đi được năm mươi dặm, Hắc Long Vương đã tác yêu tác quái.
“Đồ Thiên hộ, có thích hợp hay không thì ta đây không phải là đang thương lượng à, đừng có nóng giận như vậy chứ, chuyện gì cũng có thể thương lượng.” Điệu bộ Hắc Long Vương trông rất gợi đòn, giọng điệu cũng càng làm cho người ta muốn đập chết nó ngay lập tức.
Khi đang nói chuyện, bên cạnh nó còn từ từ nhô lên ba cái bóng lớn khác, hai đen một đỏ, con nào con nấy to như cái chiếu.
“Oa!”
“Còn có! Còn có!”
“Tổng cộng là bốn con!”
“To quá!”
Đội thuyền vừa mới yên lặng đã lại lần nữa phát ra tiếng hô sợ hãi.
Mọi người đều biết Vận Hà có thủy yêu, nhưng người tận mắt nhìn thấy thường thì đều đã táng ở đáy nước, cảnh tượng này cũng đủ để trên phố một thời gian dài, quả là hiếm thấy.
“Gia, đó là Hắc Long Vương cùng với ba tên thủ hạ, hai con màu đen chính là cua tinh và cá chạch tinh, con màu đỏ chính là cá chép đỏ tinh, bọn chúng là bốn con tồi tệ nhất Vận Hà.” Cái đầu nhỏ của đại vương bát vươn từ trong túi ra ngoài, trong giọng nói chất đầy sự căm hận.
“Tồi tệ đến mức nào?” Tần Hà liếc nhìn nó.
“Tệ đến mức đỉnh đầu lở loét, bờ mông chảy mủ, làm chuyện xấu đều làm đến tận, gia, ngài giết chết bọn chúng cũng có thể coi như là thay trời hành đạo.” Đại vương bát trả lời.
“Thay trời hành đạo?” Tần Hà nghi ngờ, liếc mắt nhìn nó: “Sao ta nghe ra là ngươi đang giật dây ta vậy?”
Thay trời hành đạo?
Bộ thi thể đầu tiên mình đốt, hình như vẫn là do cha ruột nó ủi lật thuyền người ta dẫn đến.
Đều là yêu, kẻ nào lương thiện hơn kẻ nào?
Đôi mắt đậu xanh của đại vương bát hơi tụ lại, cuống quýt nói: “Gia, ta không dám, tuyệt đối không có chuyện đó.”
“Phải không?” Tần Hà híp mắt, thuận tay quăng một cái thuật chân ngôn đi qua.
Miệng đại vương bát lập tức không bị khống chế, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Không sai, bản vương bát ta chính là đang giật dây ngươi, mấy tên vương bát đản này bắt nạt cha nuôi ta, có cơ hội bản vương bát ta phải giết chết bọn chúng! Giết chết bọn chúng!”
Đại vương bát: “....”
Tần Hà: “....”
Con bê: “.....”
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Ngay sau đó, đại vương bát đã phản ứng lại, sợ đến sắp khóc: “Không phải... Gia, gần đây cái miệng này của ta hay nói sảng, ngài... ngài đừng coi là thật, ta tuyệt đối không có ý giật dây ngươi nha, ta cũng không biết tại sao ta lại nói như vậy.”
Tần Hà mỉm cười, nói: “Giật dây hay không giật dây thì cứ bỏ qua một bên đã, cái kia... Vừa nãy ngươi mắng bọn chúng thế nào?”
“Nó mắng bọn chúng là vương bát đản, ha ha ha, cười chết ta rồi.” Con bê nhảy nhót vui vẻ.
Đại vương bát cực kỳ lúng túng, “Gia, ta... ý của ta là bọn chúng từ trong trứng đã không có một con nào tốt cả.”
“Nhưng bọn chúng đều không phải sinh ra từ trứng nha, ha ha.” Con bê bổ đao không chút thương tiếc.
Đại vương bát: “.....”
Đầu thuyền, Đồ Bách Thú nhìn cái bóng khổng lồ dưới nước, sắc mặt âm trầm, cái tên Hắc Long Vương này rõ ràng là đang diễu võ giương oai, không thêm thù lao cũng không phải là vấn đề hợp tác hay không, mà là có muốn làm địch hay không.
Lúc này lại nghe Hắc Long Vương chỉ vào con cá chép đỏ tinh, nói: “Đồ Thiên hộ, ngươi nhìn xem, thủ hạ của ta đụng băng khiến cơ thể bị đỏ lên cả rồi, ngươi cảm thấy giá tiền lúc trước có phù hợp không?”
“Đỏ cái bà ngoại ngươi, cái con cá chép đỏ này vốn là màu đỏ!” Đồ Bách Thú nổi giận, nói thằng.
“Ài ài ài, Đồ lão cẩu, nếu ngươi muốn nói chuyện kiểu này với ông nội ngươi, vậy ta cho ngươi biết chuyện hôm nay không thể thành.” Hắc Long Vương uy hiếp nói.
“A phi, không thành thì không thành, lão tử sẽ không chấp nhận cái thủ đoạn bắt chẹt này của ngươi, ngươi cứ ở đấy mà mơ đi!”
“....”
Tiếp đó, một người một yêu, ngươi một lời ta một câu, càng lúc càng nóng nảy, rất nhanh đã biến thành miệng phun hương thơm:
“Mẹ kiếp, cái tên vương bát đản Hắc Long Vương nhà ngươi!”
“Đồ lão cẩu, ngươi mới là vương bát đản, cả nhà ngươi đều là vương bát đản!”
“Ta chọc bà ngoại ngươi!”
“Ta chọc ông nội ngươi!”
“Có bản lĩnh thì đi lên mặt băng đánh một trận a!”
“Có gan thì ngươi xuống nước đi!”
“Cái tên vương bát đản nhà ngươi chờ đó, lão tử lập tức xuống chặt ngươi!”
“Ngươi cái quy tôn tặc, tới đi, ai sợ ngươi chứ!”
“....”
Đám người trên thuyền nghe một người một yêu phun nước miếng lẫn nhau, vẻ mặt lúng túng.
Ngay cả Tần Hà cũng giật giật khóe miệng, đã sớm nghe nói tính khí của Đồ Bách Thú rất nóng nảy, một lời không hợp thì cũng dám ân cần thăm hỏi với cha của Thẩm Luyện cùng Hoàng đế.
Hôm nay gặp được, quả nhiên lời đồn không giả, dăm ba câu đã ân cần thăm hỏi cả nhà Hắc Long Vương.
Hắc Long Vương lòng tràn đầy đắc ý cho là đã nắm chắc hiện tại rõ ràng bị áp chế, khí thế không thua Đồ Bách Thú nhưng chỉ có thể theo y cãi lại, rơi vào thế hạ phong.
Cũng không biết đây có được coi là loạn quyền đánh chết lão sư phụ hay không.
Hai người chửi mắng một hồi lâu, vương bát đản đi qua, quy tôn tử quay lại.
Con bê nghe mà mặt tràn đầy ý cười, liên tục nhìn về phía đại vương bát.
Đại vương bát tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nói với đại vương bát: “Gia, cái con Hắc Long Vương kia mà cắt lát ra nướng chắc chắn là ăn rất ngon, ngoại trừ xương sống ra thì còn lại đều là thịt.”
May Đồ Bách Thú không phải yêu, bằng không đã có thể bị nó đề nghị làm cả cặp.
“Đề nghị này cũng có thể cân nhắc một chút.” Tần Hà nghe đã thấy thèm, thịt của yêu thú có mùi vị như thế nào, hắn còn chưa từng thử đâu.
Chỉ sợ là có chút khó làm, cái thứ này ở dưới nước, ưu thế sân nhà quá rõ ràng.
Sau đó trên thuyền dưới thuyền lại mắng một hồi, cuối cùng là Hắc Long Vương bị ân cần thăm hỏi nên thẹn quá hóa giận, thét lớn một tiếng định cho Đồ Bách Thú nếm thử lợi hại.
Bốn con yêu thú khổng lồ chìm vào trong nước, chỉ nghe vài tiếng ầm ầm vang lên, một hiếc thuyền ở sau cùng đã bị nước vào.
Sĩ tốt trên thuyền lập tức hét to hoảng sợ, nhao nhao bỏ thuyền trốn đến trên mặt băng.
Đồ Bách Thú nổi giận, lập tức hạ lệnh: “Bắn tên, nã pháp! Nổ chết bọn chúng!”
Phi Ngư Vệ tuân lệnh, ào ào bắn tên vào trong nước, còn nhấc hết thùng gỗ lớn này đến thùng gỗ lớn khác, châm lửa rồi lập tức ném xuống dưới nước.
Ngay sau đó.
“Rầm rầm rầm”
Ánh sáng liên tục lóe lên dưới màn nước đen, toàn bộ đáy nước đều chấn động, nước bắn lên tung tóe.
Uy lực khủng bố không thua kém gì một kích toàn lực của cường giả nội kình đỉnh phong.
“Gia, xem ra Đồ Bách Thú đã có chuẩn bị từ trước, Hắc Long Vương cũng khó có thể đe dọa thành công được.” Lúc này, đại vương bát lại thò đầu ra ngoài.
Tần Hà gật gật đầu, Đại Lê có thể gây ảnh hưởng đủ lớn cho thế giới dưới nước của Vận Hà, cũng là có thủ đoạn.
Trong lịch sử, để đe dọa yêu loại dưới Vận Hà, Đại Lê đã sử dụng không ít thủ đoạn.
Phích lịch pháo đều chỉ là một thao tác thông thường.
Tàn nhẫn nhất chính là hạ độc, cho người hạ độc ở từng đoạn Vận Hà.
Hơn hai trăm năm trước, có một lần thủy tộc trong Vận Hà đã liên hợp lại tống tiền Đại Lê, Hoàng đế Đại Lê nổi giận, đầu tiên dùng trận pháp phong tỏa đường sông tạo phản kia, tiếp đó bỏ xuống kỳ độc Tây Vực – Thi độc.
Thứ đó có thể phân giải bảy phách chủ thể của vật sống, vật sống chỉ bị nhiễm phải một chút thì sẽ giống như thi thể, dần dần bị thối rữa, cực kỳ ác độc.
Kết quả chính là thủy yêu liên hợp lần đó không có một con nào có thể sống sót, toàn bộ đều bị thối nữa thân thể mà chết, cực ít thủy tộc biết trước đã có ý định chạy lên bờ trốn, nhưng cũng bị cao thủ triều đình dĩ dật đãi lao cắt thành sashimi.
Về phần đoạn Vận Hà kia, mấy chục năm không mọc nổi một ngọn cỏ, đến nay vẫn có oán linh quỷ nước nhiều vô số kể ở dưới đáy nước, oán khí ngút trời.
Không có cách, không hung ác, nền móng vương triều sẽ bị lung lay.