Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 213 - Chương 213 - Trường Mâu Xuyên Tim

Chương 213 - Trường mâu xuyên tim
Chương 213 - Trường mâu xuyên tim

“Ngừng bắn tên, ngừng bắn tên!”

Trên mặt nước, một sĩ quan thủy quân hiểu rõ tình hình lớn tiếng la lên.

Một khi thủy yêu lặn sâu xuống nước, cung nỏ cũng sẽ mất đi tác dụng, có bắn thêm thì cũng chỉ là lãng phí mà thôi.

Đây đều là thuyền vận binh của thủy quân trên Vận Hà, chỉ trang bị vũ khí cơ bản nhất, không thể chịu được sự lãng phí như vậy.

Đồ Bách Thú cau mày, nghe vậy liền vỗ mạn thuyền hô: “Ngừng bắn tên!”

“Rõ!”

Thế là cờ hiệu phất lên, hiệu lệnh thông truyền.

Nhưng dù sao thì việc truyền đạt hiệu lệnh cũng cần có thời gian, huống hồ không phải toàn bộ người trên thuyền đều là thủy quân, không hiểu rõ tình hình chiến đấu, cũng càng không có kỷ luật nghiêm minh.

Nhất là chiếc thuyền lớn ở giữa kia, không có ai là binh, tất cả đều là thợ thiêu thi.

Hay lắm.

Một đám người nhao nhao hô loạn, thậm chí kéo cung cũng kéo không ra dáng, bắn lung tung loạn xạ.

Ném phích lịch pháo vào trong nước như là không tốn tiền, hò hét hỗn loạn, suýt nữa còn làm cho phích lịch pháo nổ trên sàn thuyền.

Trong đó có một thanh niên nhảy cao nhất, trong tay cầm một cây cung nhảy lên nhảy xuống.

Lúc thì bắn một tên ở đuôi thuyền, lúc thì chạy đến đầu thuyền bắn một tên.

Lúc lại trèo lên trên cột thuyền bắn “biu biu biu”, không biết là có bắn trúng hay không, nhưng hắn bắn khá nhanh.

Như một con khỉ.

Ngay cả con bò không biết lên thuyền bằng cách này kia, cũng đang nhảy nhót, lúc xem chỗ này, lúc ngó chỗ kia.

Cả con thuyền loạn thành một nùi.

“Ngừng bắn tên, ngừng bắn tên!”

Trên thuyền, Nguỵ Vũ nhận được quân lệnh, vội vàng dẫn theo một đám quan thiêu thi hô to.

Tình cảnh này, dù là người không hiểu thủy chiến cũng biết – Phí sức.

Cung tiễn bắn xuống không đến một trượng đã nổi lên, không thể làm thủy yêu bị thương dù chỉ một chút.

Đám thợ thiêu thi lần lượt dừng tay.

Chỉ có thanh niên kia vẫn mắt điếc tai ngơ, vẫn đứng trên mạn thuyền bắn “biu biu biu”.

Nguỵ Vũ thấy vậy, nổi trận lôi đình, hét lớn: “Tần Hà, dừng lại cho ta! Dừng lại!”

Thậm chí y còn xông đến kéo Tần Hà xuống, cả giận nói: “Đã bảo ngươi dừng tay lại, ngươi có nghe thấy không?”

Tần Hà quay đầu, thấy là Nguỵ Vũ liền nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng chỉnh tề. “Chào Ngụy quan gia!”

“Ngươi giỏi lắm, đã bảo ngươi đừng bắn rồi, ngươi có nghe thấy hay không?” Nguỵ Vũ trừng mắt.

“Ngại quá, Ngụy quan gia, vừa rồi ta không nghe thấy.” Tần Hà cười híp mắt.

Nguỵ Vũ thấy dáng vẻ cười đùa tí tửng của hắn thì giận không có chỗ phát, dù sao không thể giơ tay đánh mặt cười, y phát giận thì không hay lắm, chỉ có thể thu cung tiễn của Tần Hà, dạy dỗ vài câu rồi đi qua chỗ khác.

Kết quả, y mới vừa quay đầu đi, Tần Hà đã quay người túm lấy trường mâu trên giá “sưu sưu sưu” phóng thẳng vào trong nước.

Đợi đến khi Nguỵ Vũ quay người lại xem, khá lắm, hai hàng mấy chục cây trường mâu trên giá đã biến mất.

Chỉ trong thời gian nháy mắt.

“Ngươi ngươi ngươi làm cái gì vậy?” Nguỵ Vũ thét lên.

Tần Hà lộ vẻ khó hiểu: “Quan gia, ngài nói gì?”

“Ta hỏi ngươi đang làm cái gì?”

“Ta... ta đâu có làm gì đâu.” Tần Hà tỏ vẻ vô tội.

“Trường mâu trên giá đi đâu hết rồi?”

“Không biết a.”

“Vừa rồi vẫn còn ở đây.:

“Có à, không biết a.”

“Vừa rồi nó còn ở đây, giờ đi đâu rồi?”

“Thật sự không biết a.”

Nguỵ Vũ bỗng nhiên choáng váng, một đoạn ký ức đột nhiên mơ hồ, y lập tức trở nên không chắc chắn.

Thật sự là biến hoá quá lớn.

Vừa rồi hình như trên kệ có hai hàng trường mâu, vừa quay đầu đi rồi quay đầu lại, tất cả đều đã biến mất.

Không thấy Tần Hà ném trường mâu.

Theo bản năng, y nhìn về phía đường đệ Ngụy Nguyên Cát.

Ngụy Nguyên Cát lúc này cũng không rõ ràng, nói: “Vũ ca, ta cũng có chút không nhớ rõ, hình như là có, lại hình như là không có.”

Thế là Nguỵ Vũ càng không tự tin, lại nhìn về phía bên ngoài.

Người ở bên ngoài thi nhau lắc đầu, lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người tiểu tử này, ai rảnh nhìn giá binh khí bên cạnh làm gì chứ.

“Ngươi cẩn thận đấy!”

Nguỵ Vũ đành phải bỏ lại một câu cũng không biết có được coi là lời doạ dẫm hay không rồi rời đi.

Tần Hà nhếch miệng: “Cắt!”

....

Dưới nước.

Cá chép đỏ tinh nơm nớp lo sợ, thân thể run lẩy bẩy.

Thảm!

Quá thảm!

Trước mặt nó, đầu của Hắc Long Vương cắm đầy mũi tên, giống như là cỏ mọc vậy.

Thứ kinh khủng nhất còn không phải là mũi tên, mà là mười mấy cây trường mâu xiên ngang xiên dọc, đâm cho toàn thân Hắc Long Vương đầy lỗ thủng, mà mỗi cái đều là xuyên thẳng qua tim.

Giờ phút này, toàn thân Hắc Long Vương chỉ còn lại sự co quắp cùng với ánh mắt sợ hãi và van xin trước khi chết.

Đôi mắt lươn trợn trừng, mất đi vẻ hung hãn, đang từ từ chết đi.

Không chỉ Hắc Long Vương, cua tinh cùng cá chạch tinh ở bên cạnh cũng bị trường mâu đâm xuyên cơ thể, kiểu chết giống nhau y như đúc, lúc này chúng nó đều đã tắt thở.

Máu yêu đỏ thẫm nhuộm đỏ cả đáy nước.

Cá chép đỏ tinh như rơi vào hầm băng, theo bản năng nó muốn tìm cách rời khỏi nơi này, nhưng nó lại không dám động đậy dù chỉ một chút.

Bởi vì hiện tại ở trước mặt nó xuất hiện một hàng chữ màu vàng tràn ngập sát khí nồng đậm: Dám chạy, chết!

Cá chép đỏ tinh thề, nó vốn chẳng hề biết chữ, nhưng hàng chữ kia lại vô cùng thần kỳ, không biết tại sao nó đột nhiên hiểu được nội dung trên hàng chữ, giống như là chỉ dụ của thiên thần.

Hiển Thần thuật: Một pháp thuật nhỏ đến từ Chúng Thần ở Thâm Uyên, học tập thuật này, Thần dụ của ngài có thể hiển hóa ở trước chúng sinh.

Đời này, đến chết cá chép đỏ tinh cũng sẽ không quên được sự kinh khủng của trường mâu kia.

Chớp mắt dừng lại, chớp mắt xuyên thủng, lao nhanh trong nước như là tia chớp, căn bản là không có cách nào né tránh.

Dù có thể tránh đi nó cũng sẽ rẽ ngoặt, cho đến khi đâm trúng trái tim mới thôi.

Hắc Long Vương, một trăm sáu mươi năm đạo hạnh, là bá chủ một vùng nước trong Vận Hà, ngay cả một phần mười bản sự cũng chưa kịp thể hiện ra, thì đầu tiên đã phải chịu uất ức bị tên bắn vào đầu, sau đó lại là loạn mâu xuyên tim, thậm chí cũng không kịp phát tiết.

Cá chép đỏ tinh không biết cái vị đại khủng bố trên mặt nước kia đến cùng là ai, nó không tin mình có thể tránh thoát được trường mâu kinh khủng kia xuyên tim.

Nói thật ra, thực lực của nó yếu nhất trong bốn yêu, chỉ có tám mươi năm đạo hạnh.

Ngay cả Hắc Long Vương cũng không thể tránh được thì huống gì là nó.

.....

Trên mặt nước, Đồ Bách Thú nhìn đội tàu hô hoán rối loạn, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Y trực tiếp đối chọi với Hắc Long Vương cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Bởi vì quyền chủ động vẫn luôn nằm ở trong tay Hắc Long Vương, thẻ đánh bạc duy nhất chính là uy hiếp lên bờ di chuyển bằng đường bộ và không giảng hoà với Hắc Long Vương.

Nếu như y có thái độ “dễ thương lượng” thì Hắc Long Vương nhất định sẽ công phu sư tử ngoạm, bắt chẹt y sít sao.

Mong chờ Hắc Long Vương có lương tâm, quả thực là ngây thơ.

Thái độ mình ứng, mới có thể áp giá Hắc Long Vương, không để nó quá trớn.

Nhưng không thể nghi ngờ, cứng rắn rất có thể sẽ khiến kết quả không xác định được.

Có trời mới biết Hắc Long Vương sẽ đối phó như thế nào, có khả năng rất lớn là cái tên vương bát đản có thù tất báo kia sẽ trở mặt, cũng càng có khả năng nó sẽ mở miệng sư tử càng lớn.

“Sư huynh, Hắc Long Vương đã ngừng công kích đội thuyền, chắc là vẫn chưa muốn hoàn toàn trở mặt với chúng ta, hẳn là còn có thể thương lượng.” Lúc này, quan thiêu thi sáu đồng tiền Cung Thiên Hành lên tiếng.

“Chỉ mong là vậy.”

Đồ Bách Thú gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào mặt băng đã bị phích lịch pháo nổ cho tan tành.

Nếu như Hắc Long Vương còn muốn thương lượng, lúc này cũng nên xuất hiện.

Dường như là để kiểm chứng ý nghĩ của Đồ Bách Thú, ngay lúc này, ba cái bóng đen khổng lồ từ dưới đáy nước đen ngòm chầm chậm nổi lên, phá băng mà ra.

Nhưng kỳ quái là, trên thân thể bọn chúng cắm đầy trường mâu, còn là ngửa bụng lên trời.

Bình Luận (0)
Comment