“Tê”
Vừa thấy, vẻ mặt của Đồ Bách Thú, Cung Thiên Hành cùng một đám người lập tức cứng lại, sau khi nhìn kỹ, cả đám người đồng thời hít sâu một hơi.
Ông trời ơi!
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Mấy chục cây trường mâu xiên ngang xiên dọc, đâm Hắc Long Vương, cá chạch tinh cùng cua tinh thành con nhím, mỗi cây đầu đâm thẳng vào vị trí yếu hại.
“Tình huống gì vậy?”
“Này này này... Thuỷ yêu đã chết?”
“....”
Rất nhanh, những người còn lại cũng đều trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi.
Mấy tên thuỷ yêu kinh khủng có thể húc một cái làm thủng một chiếc thuyền khiến nó bị đắm, cứ như vậy đã chết đi?
Giữa đám người, Nguỵ Vũ nhìn thi thể Hắc Long Vương, sấm chớp rền vang trong lòng.
Trường mâu?
Theo bản năng y quay người tìm kiếm bóng dáng Tần Hà.
Nhưng mà quét mắt một vòng lại chẳng thấy người đâu, không chỉ mỗi Tần Hà biến mất, ngay cả con bê vàng kia cũng không thấy.
Vừa quay đầu lại, mặt nước cũng phát sinh biến hoá.
Thi thể ba con thuỷ yêu Hắc Long Vương lại bắt đầu dần dần chìm xuống, một bóng hình màu đỏ chầm chậm ngoi lên.
Lại là một tên còn sống.
Con cá chép tinh màu đỏ kia!
Cá chép đỏ tinh lộ ra cái đầu mập, nhìn về phía Đồ Bách Thú, mở miệng nói tiếng người: “Khởi bẩm Đồ đại nhân, ba yêu Hắc Long Vương đã bị tiểu tiên diệt trừ theo kế hoạch của ngài, đường thuỷ đã thông, đại nhân có thể yên tâm tiến về phía trước.”
Nó vừa dứt lời.
Đồ Bách Thú :??
Cung Thiên Hành:???
Ngụy Vũ:????
Trên thuyền đám người: “(⊙o⊙)...”
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều ngơ ngẩn.
Cái con cá chép đỏ tinh này, thế mà lại mở miệng hô Đồ Bách Thú là đại nhân, xưng tiểu tiên?
Còn là làm việc theo kế hoạch?
Một câu ngắn ngủi, chuyện bên trong gần như vô cùng, trí tưởng tượng cũng gần như vô tận.
Soạt một cái, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đồ Bách Thú, ánh mắt mang theo sự khiếp sợ, khó có thể tin, còn có cả sự kính sợ nồng đậm.
Đặc biệt là đám người của thiêu thi đường, quả thực chính là mắt lấp loé ánh sao.
Không hổ là thủ tịch lão đại.
Quá lợi hại!
Không nói tiếng nào đã thu con cá chép tinh kia làm tay sai, còn để nó ẩn nấp bên cạnh Hắc Long Vương.
Năng lực này!
Thủ đoạn này!
Chỉ hỏi ngươi có phục hay không!
“Sư huynh đánh chiêu này, quá đẹp.”
Mặt mũi Cung Thiên Hành tràn đầy sự kính nể, chậm rãi giơ ngón tay cái lên.
Còn Nguỵ Vũ, đó quả thực là đầu cúi rạp xuống đất.
Sư phụ quá lợi hại!
Không chỉ là việc thu phục cá chép đỏ tinh, còn vì sư phụ “biểu diễn”.
Cái dáng vẻ nổi giận kia, dáng vẻ lo lắng kia, dáng vẻ mắng chửi như là muốn lột da ăn thịt luôn Hắc Long Vương kia, cái dáng vẻ tức đến thở phì phò rồi ném phích lịch pháo kia, diễn y như thật.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định là vì để mê hoặc Hắc Long Vương.
Không sai, đây là một phần của kế hoạch, con cá chép đỏ tinh kia đã nói rõ ràng.
Sư phụ gạt tất cả mọi người, cá chép đỏ tinh bất ngờ ra tay, lập tức lập công.
Lợi hại, đây cũng quá lợi hại.
Uổng công y còn nghi ngờ cái tên gia hoả cưỡi bò vàng kia, hổ thẹn, quá hổ thẹn, đó chính là đang khinh nhờn sư phụ.
Giờ khắc này, Nguỵ Vũ chỉ muốn đi qua cống hiến ra đầu gối của mình.
Đồ Bách Thú cảm nhận được ánh mắt vừa khiếp sợ vừa kính nể của đám người, khuôn mặt hơi giật giật, trong lòng có một ngàn dấu hỏi chấm cùng với một vạn bà ngoại nhà ai đang bay.
Cái con cá chép đỏ tinh này vừa mới mở miệng, việc này liền hết đường chối cãi.
Càng bối rối hơn là, Đồ Bách Thú còn không thể vạch trần nó.
Bởi vì tình huống hiện tại đã quá rõ ràng, có một nhân vật khủng bố đã ra tay, trực tiếp diệt sát cả đám Hắc Long Vương, chỉ chừa lại một tên để mở đường, còn mang cái công lao vất vả này đập lên đều mình.
Nếu mình không nhận, đó chính là không nể mặt.
Trường mâu xuyên qua tầng nước dày trực tiếp giết chết ba yêu, Đồ Bách Thú tự nhận mình không thể làm được, dù có Thẩm Luyện tới cũng không thể.
Có thể khiến chúng bị thương đã là quá đỉnh rồi, đặc biệt là Hắc Long Vương, đó là tiểu bá vương tiếng tăm lừng lẫy trong thế giới dưới nước ở Vận Hà, một thân bản lĩnh cũng không phải ăn chay, cực kỳ khó chơi.
Đồ Bách Thú lập tức rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nếu nhận, sau này sẽ chẳng còn đường nào có thể chối cãi, có giải thích thế nào đi nữa cũng sẽ chẳng có ai tin.
Giống như bùn vàng rơi ngay đũng quần, không phải phân cũng là phân.
Không nhận, hậu quả sẽ khó lường.
Cái nhân vật khủng bố kia, có thể cũng chính là tồn tại đã cứu sống Thẩm Luyện và giết chết A Kỳ Ca.
Thực lực cùng thủ đoạn sâu không lường được.
Nhưng không rõ tính tình.
Thông tin có liên quan tới người này đều đã được niêm phong ở tầng cao nhất Phi Ngư Vệ, họ đang nghi ngờ người này chính là Thanh Ngưu Đại Tiên đang nổi tiếng trong thời gian gần đây.
Trong lòng Đồ Bách Thú chiến đấu kịch liệt, cuối cùng, vẫn là trước mắt chiến thắng tương lai không rõ.
Cửa ải khó khăn đang ở ngay trước mặt, mà nhân vật khủng bố kia cũng đã trải đường sẵn, không đi, còn ngại cái gì?
Hạ quyết tâm, Đồ Bách Thú cất cao giọng hô: “Đã biết, mau chóng phá băng mở đường, dẫn đội thuyền xuôi nam.”
“Rõ!”
Cá chép đỏ tinh ứng tiếng, vội vàng quay đầu bơi về phía nam, pháp lực quanh thân hơi dập dờn, ngay sau đó đã thấy một sóng nước cuốn về mảng băng phía trước.
Mảng băng lập tức bị sóng nước nâng lên, đánh mạnh rồi vỡ tan thành từng mảnh, đồng thời kéo dài ra xa.
“Giương buồm!”
“Lên đường!”
Sau một khắc, đội thuyền thông truyền hiệu lệnh, cánh buồm vốn bị hạ xuống lần lượt được kéo lên, dưới gió bấc thổi mạnh, một lần nữa lên đường.
Dưới đáy con thuyền nào đó ở giữa, có ba bộ thi thể yêu vật bị trường mâu găm vào đáy thuyền, theo thuyền xuôi nam.
Đội tàu trùng trùng điệp điệp, chẳng bao lâu sau đã biến mất ở cuối chân trời.