Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 215 - Chương 215 - Thần Thông Lưỡi Nếm

Chương 215 - Thần thông lưỡi nếm
Chương 215 - Thần thông lưỡi nếm

“Hây hô”

“Hây hô”

“Hây hô”

Trên phía bắc, sau khi đội thuyền lớn rời đi không lâu.

Một chiếc thuyền đánh cá nhỏ dựng một tấm vải vàng hình tam giác để làm buồm, trông dở dở ương ương, đang lắc lắc lư lư, nghiêng đông ngả tây tiến về phía nam.

Đầu thuyền, một đạo sĩ đen gầy đang điều khiển buồm tam giác mượn sức gió, áo đạo bào rách tung toé, phát quan trên đầu cũng bị thổi xiêu vẹo.

Ở đuôi thuyền đánh cá, một hoà thượng đầu trọc, thân hình mập núc ních đang ra sức khua mái chèo, bởi vì trọng tải quá lớn, đuôi thuyền trầm xuống thấy rõ, dẫn đến đầu thuyền bị vênh lên cao, mái chèo có kích thước không hề nhỏ, nhưng ở trong tay hắn lại giống như hai cây gậy lửa.

Hai người ra sức điều khiển, nhưng thuyền nhỏ vẫn không thể di chuyển nhanh, trái lại còn trông có vẻ như sắp lật.

“Pháp Hải, đừng tiếc sức lực, mặt nước sắp đóng băng lại rồi.” Đạo sĩ quay đầu thúc giục hòa thượng.

“A di cả nhà ngươi Phật, nếu không phải do cái tấm vải rách này của ngươi làm chậm trễ, chúng ta sao có thể đến nông nỗi này.” Hoà thượng tức giận nói.

“Người khôn suy xét ngàn lần vẫn có thể mắc sai lầm, bần đạo chỉ là ra ngoài ý muốn có chút xíu mà thôi.” Đạo sĩ tỏ ra ngang ngược, nói: “Ít nhất thì cái buồm này vẫn có tác dụng còn gì, ngươi xem.”

Nói xong, đạo sĩ còn lay động cái buồm tam giác đơn sơ kia như để thể hiện, mũi thuyền cũng theo đó mà xoay trái xoay phải, chỉ là trông có vẻ không quá thông thạo.

“Cái này của ngươi mà cũng xứng gọi là phát minh?” Đại hòa thượng tức đến nghiến răng.

“Cái này gọi là buồm mềm, độc nhất trong thiên hạ, chỉ cần đúng góc độ, cái buồm này có thể giúp thuyền đi ngược gió, dùng còn tốt hơn so với buồm cứng.” Trên mặt đạo sĩ xuất hiện vẻ đắc ý.

“Thứ này của ngươi lợi hại như vậy, còn cần bần đạo ra sức làm gì?” Hoà thượng phản bác.

Đạo sĩ lập tức nghẹn lời, cả khuôn mặt đen đều đỏ lên.

Trong lúc nói chuyện, thuyền đánh cá vượt qua khúc sông, đột nhiên có một chiếc thuyền nửa đắm xuất hiện ở giữa dòng, vừa lúc chắn ngay trước thuyền đánh cá.

“Không tốt, mau chuyển hướng!” Đại hoà thượng trừng to mắt, hô lớn.

Đạo sĩ quay đầu, sắc mặt đại biến, vội vàng điều khiển vải buồm để chuyển hướng, nhưng kết quả thì ngược lại.

Thuyền đánh cá căng gió tăng tốc, đụng thẳng tới cái thuyền đắm kia.

“Bành!!”

“Ai nha”

“A”

“....”

Chỉ nghe một tiếng vang.

Đầu thuyền đánh cá vênh cao trực tiếp trượt bay vọt lên, lăn tròn rồi đập trên mặt băng.

Đạo sĩ cùng đại hòa thượng bị quăng ra, hai khuôn mặt một nhỏ một lớn phanh mạnh ở trên mặt băng, trượt đi hơn mười mấy trượng.

Hai người rên rỉ một hồi lâu mới bụm mặt đứng lên, quan sát mặt băng gần đó, sau một hồi mê man, vẻ mặt trở nên vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Chỉ thấy mặt băng gần đó rất lộn xộn, kéo dài cả vài dặm, trên mặt băng có vô số cung tiễn, nỏ, mâu, còn có cả mạt gỗ lơ lửng, có nhiều chỗ còn đang bốc khói.

Thảm nhất chính là con thuyền bị đắm ở ngay sát đó.

“Có yêu khí!”

Mặt béo của đại hòa thượng biến sắc, vội vàng phập phồng cánh mũi ngửi thử.

Dường như là nhận ra không đúng hướng gió, y lại chạy thẳng đến mép nước, “tư lưu” một tiếng, liếm ở viền mặt băng một cái.

“Như thế nào?” Đạo sĩ bụm mặt đi tới.

Đại hòa thượng không trả lời, bấm ngón tay niệm pháp quyết, nói lẩm bẩm: “Sương khói tứ phương đều vào miệng ta, mani padme hum, lưỡi nếm truy tung!” Tiếp đó, y lại vươn đầu lưỡi to ra “tư lưu” một lần nữa, sau đó liếc mắt: “Dưới nước có nháo yêu, có mùi máu tươi, ba con chết.”

“Yêu nào?”

“Lươn yêu, cua yêu, cá chạch yêu.”

“Đám Hắc Long Vương?” Đạo sĩ hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói: “Hắc Long Vương cũng không phải dạng vừa, ai có thể giết chết nó trong nước chứ, có thể là nó chỉ bị thương?”

“A di cả nhà ngươi Phật, ngươi có thể nghi ngờ việc bần tăng ăn hết hai trăm cái màn thầu một lần, nhưng ngươi không thể nghi ngờ thần thông lưỡi nếm của bần tăng, ta nếm được hương vị của máu đầu tim, ba con yêu này chắc chắn phải chết.” Đại hòa thượng nghiêm mặt.

Đạo sĩ lại nghẹn lời, bởi vì cái đầu lưỡi này của đại hòa thượng, chưa bao giờ nếm nhầm bất cứ cái gì.

Giống như y nói, là thần thông.

Còn cao hơn một bậc so với thuật pháp, vô cùng thần kỳ, cực kỳ không nói đạo lý.

“Vậy Hắc Long Vương đã chết, ai mở đường cho Đồ Bách Thú?” Đạo sĩ hỏi tiếp.

“Một con cá chép tinh.”

Mặt mũi đại hòa thượng tràn đầy vẻ thần thánh, giống như là đang tuyên bố một chân lý đúng ở khắp tất cả mọi nơi.

“Vậy mau đuổi theo a, cá chép tinh mở đường, đội tàu có thể sẽ tiến thẳng đến Lâm Thanh, đi chậm thật sự sẽ đóng băng lại hết đấy.” Đạo sĩ vội vàng nói.

Thế là hai người vội vàng đi nâng thuyền lên, kết quả vừa nâng lên mới phát hiện, thuyền đánh cá đã bị rơi vỡ, chỗ vỡ to chừng một cái đấu, cả cái cánh buồm dở dở ương ương kia cũng đã bị gãy mất.

Mặt béo của đại hòa thượng run rẩy, đạo sĩ thì lộ vẻ ngượng ngùng, cười hắc hắc nói: “Đừng lo, bần đạo còn có một cái phát minh khác, dù lượn, mượn gió có thể bay lên.”

Bình Luận (0)
Comment