Sau khi trời tối, trong một cánh rừng hoang vắng không biết tên nằm bên cạnh Vận Hà.
Có một đống lửa đang cháy bừng bừng, bên trong ngọn lửa nóng cháy là ba bộ thi thể to lớn của yêu thú đang tóe ra tia lửa màu lục đang hoả thiêu.
Bên cạnh đống lửa còn có một cái nồi lớn, đang “lộc cộc lộc cộc” bốc lên hơi nóng.
Một người một vương bát một bò đang ngồi vây xung quanh nồi, ăn như gió cuốn.
Lần xa nhà này, Tần Hà còn mang cả nồi theo.
Không có cách, một cái nồi sắt không rẻ chút nào, hơn 600 văn tiền đấy.
Nói không chừng đã bị người khác ngấp nghé rồi.
Mà trên đường cũng cần phải dùng.
“Gia, Hắc Long Vương hầm ăn thật ngon!”
Đại vương bát ăn với vẻ mặt hả giận, sự vui vẻ trên mặt kia gần như là không thể che giấu được.
Hai vó bê kẹp lấy một cái càng cua lớn, cũng là vui vẻ đến mắt tròn xoe.
Tần Hà húp một ngụm canh thịt, cũng lộ vẻ thoả mãn, sảng khoái nói: “Thế này đã là cái gì, đi theo gia lăn lộn, sau này dẫn các ngươi đi ăn gan rồng tuỷ phượng.”
“Vâng, gia.”
“Ăn đi, ăn đi, cơ hội như vậy không nhiều đâu.”
Lấy thi thể thuỷ yêu làm nguyên liệu nấu ăn mà nói thì quá dồi dào, Tần Hà chỉ lấy một phần trên thân ba con thuỷ yêu mà một nồi lớn đã không chứa nổi.
Hơn nữa vị trí có thể lấy làm thức ăn lại rất nhiều, tất nhiên phải lựa chọn, bỏ đi những bộ phận có mùi tanh, chỉ cần cho thêm chút gia vị là đã có một nồi canh thịt thơm ngon vô cùng, nước canh đậm đà đến gần như dán được lên thành nồi.
Quan trọng hơn là, thuỷ yêu tu hành trăm năm, bên trong thịt ẩn chứa tinh khí nồng đậm, cực kỳ bổ dưỡng.
Bổ khí bổ huyết bổ tinh nguyên, rất có lợi cho tu luyện.
Cật tiên công cảm ứng được tinh khí trong đồ ăn, sôi trào ầm ĩ, ăn vào cũng cảm thấy no nhanh hơn các đồ ăn bình thường khác rất nhiều.
Chỉ là thanh lý thi thể thì hơi phiền phức một chút, cắt bao nhiêu phải bù vào bấy nhiêu.
Nhưng mà việc này cũng không thành vấn đề, rừng núi hoang vắng thiếu thứ gì chứ không thiếu gỗ.
Có thể dùng để điêu khắc, cũng có thể dùng làm nhiên liệu đốt.
Ngọn lửa Thâm Uyên không kén chọn nhiên liệu, gỗ tươi cũng có thể đốt cháy, có điều nhiệt độ thấp hơn một chút, tốc độ cũng chậm hơn một chút.
Nhưng Tần Hà cũng không cần vội vàng, đêm nay hắn qua đêm ở chỗ này, có nhiều thời gian để từ từ đốt.
“Gia, ngài tính khi nào hầm con cá chép đỏ tinh kia?” Sức ăn của đại vương bát không lớn, ăn bữa này trông bữa sau, cũng không biết chỉ là do muốn ăn, hay vẫn cảm thấy báo thù chưa hết.
Lời này cũng khiến con bê nổi lên hứng thú, mắt trâu nhìn Tần Hà, lộ ra vẻ thèm ăn.
Nồi canh này quá thơm ngon, cũng quá gây nghiện.
Tần Hà đặt muỗng canh xuống, lắc đầu nói: “Chỉ cần cá chép đỏ tinh mở đường cẩn thận, không có suy tính vớ vẩn gì thì tạm thời tha cho nó một mạng, đây là điều ta đã đáp ứng với nó.”
“A, được rồi.” Đại vương bát gật gật đầu, trên mặt hơi lộ ra vẻ thất vọng.
“Cha nuôi ngươi cùng Hắc Long Vương có thù oán gì vậy?” Tần Hà thấy vậy liền tò mò hỏi, cũng không biết là mối thù quá sâu đậm hay là do lòng của đại vương bát quá nhỏ.
“Bọn chúng bắt cha nuôi ta dâng lễ, cực kỳ xấu xa.” Đại vương bát trả lời, giọng nói còn có vẻ như là muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có việc không muốn nhắc đến.
Điều này khiến cho Tần Hà lại càng thêm tò mò, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều nữa, đợi thi thể hoả táng, bên trong kịch đèn chiếu có đủ mọi thứ, không cần nóng nảy nhất thời.
“Chết mất chết mất chết mất a!”
“Cứu mạng cứu mạng a!”
Đúng lúc này, đột nhiên có hai âm thanh từ khoảng trời trên Vận Hà cách nơi này không xa xẹt qua, nhanh chóng đến gần rồi lại nhanh chóng đi xa.
Đại vương bát ngẩn người, vội vàng rướn cổ lên cao hơn ngọn cây, nhìn quanh một vòng rồi giật nảy cả mình, cúi đầu nói với Tần Hà: “Gia, trên trời có hai người bay qua, thật là thần kỳ.”
“Ừm, đã nhìn thấy rồi.”
Trong mắt Tần Hà loé lên một tia sáng mờ, đối với hắn mà nói, đêm tối cùng với ban ngày chẳng có gì khác nhau.
Lúc này, có một thứ khá giống với dù lượn đang bay lượn trên khoảng trời Vận Hà, trông dở dở ương ương, rất nghi ngờ đó chính là một tấm vải, bị gió mạnh thổi phồng lên, lao nhanh về phía nam.
Phía dưới “dù” đang treo ngược hai người.
Không sai, chính là treo ngược, có lẽ là bị vướng vào chân.
“Dù” lúc cao lúc thấp, lúc cao có thể cuốn tới cực kỳ cao, lúc thấp thì có thể khiến hai người kia mài xuống mặt băng Vận Hà.
Phải nói là hai người kia kêu la rất thảm thiết, nghe có thể khiến cho người ta nổi gai ốc khắp cả người.
“Gia, ta nghe có giọng của hòa thượng?”
Con bê mở miệng nói, sau sự kiện phân – người lần trước, nó cùng hoà thượng mập đã kết phân vượn (*), vừa nghe đã nhận ra là y.
“Ừm, không chỉ có hòa thượng, còn có đạo sĩ.”
(Note (*): Phân vượn – viên phân, đồng âm với duyên phận.)