Tiếng hét cao vút trong màn đêm tĩnh mịch nghe cực kỳ chói tai, âm thanh truyền ra rất xa.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã cảm thấy một luồng gió cực kỳ lạnh lẽo đánh úp tới, toàn thân đều nổi lên gai ốc.
Sự lạnh lẽo này không phải sự lạnh lẽo do nhiệt độ không khí hạ thấp, có thể xuyên thấu qua lớp quần áo dày cộp, vào đến tận xương tuỷ.
Nguỵ Vũ cùng Ngụy Nguyên Cát đang uống trà trong doanh trướng cả kinh, vội vàng quơ lấy vũ khí vọt ra khỏi doanh trướng.
“Tiếng hét từ đâu?”
Lúc này Thường Ôn cũng chạy vọt ra.
“Trên núi!”
Ngụy Nguyên Cát chỉ vào ngọn núi giữa hai nghĩa địa nói to.
“Đi xem một chút!”
“Nhanh nhanh nhanh!”
Thường Ôn cùng Nguỵ Vũ đồng thời gọi người rồi dẫn theo hơn hai mươi người vội vàng phóng tới bên kia.
Khoảng cách cũng không xa, hiện tại nơi đó đã rất hỗn loạn, đám người đang ở nghĩa địa đập hành thi mang vẻ mặt kinh hoàng chạy về.
Nguỵ Vũ vội vàng ngăn lại dò hỏi tình huống, một tên Đinh tổng sợ hãi tột độ, nói: “Có năm huynh đệ chết, ngay... ngay ở trong rừng kia.”
“Chết như thế nào?” Nguỵ Vũ truy hỏi.
“Cắt... Cắt cổ.” Đinh tổng giơ tay làm động tác cắt cổ.
“Mang chúng ta đi!” Nguỵ Vũ trực tiếp hạ lệnh.
Đinh tổng nuốt nước miếng một cái, không hề tình nguyện nhưng lại không dám chống đối.
Dưới sự dẫn đường của Đinh tổng, đám người đi đến bên ngoài cánh rừng ở giữa hai nghĩa địa.
Chỉ thấy ở một chỗ bên trong cách chừng trăm bước, thế mà lại có ánh sáng, có ngọn lửa đang cháy chập chờn.
“Mọi người cẩn thận!”
Thường Ôn rút Tú xuân đao ra, dẫn đầu tiến vào.
Cánh rừng lúc này hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả gió cũng đã ngừng lại.
Nhưng hơi lạnh vẫn đâm vào trong xương tuỷ, phảng phất như là muốn đóng băng người khác vậy.
Thường Ôn nắm chặt Tú xuân đao, ánh mắt quét về phía mặt đất.
Dấu chân lộn xộn, nhưng cơ bản có thể nhận ra đây là dấu chân người, không phải thi quái.
Làm sai ở Phi Ngư Vệ hai mươi năm, hắn ta đã gặp phải không ít tình huống yêu ma quỷ quái, trực giác nói cho hắn ta biết, đây là do hung linh làm loạn.
Theo dấu chân, mọi người đi đến nơi có ánh lửa.
Chỉ thấy ở trong rừng có một mảnh đất trống không lớn, năm người quỳ ở trên mặt đất tạo thành một vòng tròn, hai tay nâng cao như trình lễ.
Đầu người trên cổ đã bị cắt rời ra, chuyển vị trí lên trên hai tay, ngay trên đỉnh đầu có một ngọn lửa màu trắng đang lặng lẽ cháy.
Máu tươi văng tung toé chảy đầy đất, tạo thành một cái đồ án quỷ dị nhìn thấy mà giật mình.
Binh khí nhuốm máu vứt lộn xộn trên mặt đất, trông rất ghê rợn.
Đây là một cảnh tượng như thế nào?
Năm người quỳ xuống đất cung phụng, nhưng thứ mà bọn họ cung phụng, lại là đầu của chính mình.
Mùi hương quỷ dị phát ra từ ngọn lửa trên đỉnh đầu, trên binh khí nhuốm đầy máu tươi có thể trông thấy rõ ràng những vết tay máu.
Hiển nhiên, là bọn họ tự mình ra tay!
Tự cắt đi đầu của mình!
Cả đám người vừa thấy, mặt mũi lập tức trắng bệch, bạch bạch bạch lui về phía sau.
“Vũ ca, sự kiện linh dị.” Ngụy Nguyên Cát run rẩy đến mức răng va lập cập vào nhau, thi biến dù có khủng bố thì vẫn có thể nhìn thấy được, nhưng sự kiện linh dị thì lại phiền toái, nhìn không thấy, sờ không được, nó sẽ phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người.
“Thường ca?”
Nguỵ Vũ cũng là tê cả da đầu, theo bản năng hắn ta nhìn về phía Thường Ôn, đối phó với thi thể thì thiêu thi đường lành nghề, nhưng đối phó với yêu ma quỷ quái thì phải dựa vào đội truy bắt.
“Rút lui, hừng đông lại đến nhặt xác, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này.” Thường Ôn mở miệng, sắc mặc khó coi, nói xong hắn ta liền không chút do dự quay người trở về.
Bên trong năm người bị ngộ hại có một người mặc Phi Ngư phục, đó là một trong những thủ hạ của hắn ta.
Đám người thấy vậy, nào còn dám dừng lại thêm, lập tức vội vàng quay người đi theo Thường Ôn trở về như là chạy trốn.
Nguỵ Vũ nhíu chặt mày, muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng ở đây, chỉ có thể nín nhịn.
Thường Ôn là ở trong đội quy bắt lâu năm, đã trải qua không ít chuyện, một người một thanh tú xuân đao, đối phó với yêu ma quỷ quái tầm thường tuyệt đối không rơi xuống hạ phong.
Nhưng hiện tại hắn ta vừa nhìn một cái đã quay người trở về, ngay cả xác cũng không dám nhặt.
Rõ ràng là thứ hại người này không hề tầm thường.
Phải biết, trong mấy người kia còn có một người là thủ hạ của hắn ta.
Một đám người tới vội vàng, lại vội vàng rời đi.
Bọn hắn chân trước vừa mới rời đi, cánh rừng phía sau lại đi ra một người.
Một tay sờ mũi, một tay cầm cái xẻng vác trên vai, đi tới bên cạnh thi thể nhìn trái ngó phải, tặc lưỡi ngạc nhiên.
Người này chính là Tần Hà.
Vừa rồi tiếng thét kia đột ngột vang lên, khiến hắn giật mình bay luôn cơn buồn ngủ.
Đã vậy nhất thiết phải đến xem.
Có người chết là sẽ có thi thể, có thi thể là sẽ có phần thưởng.
Nói không chừng còn có thể lấy được một cái hàng lớn ngoài định mức.
Gì?
Tần Hà ý chí sắt đá, không có lòng cảm thông?
Ngại quá, đốt quá nhiều thi thể, thấy được nhiều cuộc đời bi thảm, lòng đã chai lì rồi.
Đổi ai cũng sẽ như vậy thôi.
Loạn thế cái gì cũng loạn, nhưng có một thứ không loạn – Chính là ai cũng phải chuẩn bị tinh thần bị đột tử.
Quan sát trong chốc lát, trong mắt Tần Hà loé lên một tia sáng mờ, thuật vọng khí mở ra.
Trong cánh rừng lúc này tràn đầy khí âm lệ, từng tia hồn khí được phóng thích ra thông qua những ngọn lửa đang cháy trên đỉnh đầu của năm bộ thi thể, sau đó bị đồ án màu đỏ máu giam cầm.
Lại xem khoảng cách, nơi này cách nghĩa địa thi thể bật dậy khá gần, coi như không có sự kiện linh dị thì cũng đã kinh khủng âm trầm, người bình thường cũng sẽ không chui vào đây.
Cộng thêm việc tự cắt đầu, tình huống rõ ràng là năm người đã bị mê hồn.
Đây là có quỷ thuộc loại cắn nuốt hồn qua lại, còn là một nhân vật khá lợi hại, cũng không biết là thuộc chủng loại gì.
Lại dạo quanh một vòng, không có thêm đầu mối nào.
Tần Hà liền lấy túi vải vàng ra, lắc một cái, đựng thi thể!
Tóm lại, gặp thi phát tài.
Thi thể Phi Ngư Vệ dám thu, Tần Hà dám thu.
Thi thể Phi Ngư Vệ không dám thu, Tần Hà cũng dám thu.