“Thường ca, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Trở lại doanh trại, Ngụy Vũ vội vã hạ quyết định thu hẹp phạm vi đóng quân, sau đó bước vào doanh trướng của Thường Ôn.
Ngoài nghĩa địa đã không còn thi thể bật dậy, nghĩa là đêm nay có thể không cần phái người đi canh chừng.
Lúc nãy có quá nhiều người, Thường Ôn có chút do dự, hẳn là có lời chưa nói ra.
Thường Ôn vội vã đóng cửa lều lại, khuôn mặt tái nhợt, nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện mấy thứ đó đừng theo chúng ta, nếu không...”, lời còn chưa nói hết, hắn ta đã thấy rùng mình, ớn lạnh.
“Vậy thứ đó rốt cuộc là gì?” Ngụy Vũ biến sắc, vội vàng hỏi.
“Hẳn ngươi đã nghe nói qua, mười năm trước, sự kiện Tế Linh ở Tứ Phương trấn”. Thường Ôn nói.
Ngụy Vũ hơi mở to mắt, kinh hãi hít sâu một hơi
“Sự kiện Tế Linh?”
Ngụy Nguyên Cát sắc mặt đại biến, nói: “Đây không phải là sự kiện đã vào hồ sơ Phi Ngư Vệ chúng ta sao?”
Thường Ôn nhìn về phía Ngụy Nguyên Cát, khẽ gật đầu: “Không sai, hồ sơ số117, Tế Linh chạy trốn, cấp độ hồ sơ là cấp Giáp.”
Kể từ khi thành lập đến nay, Phi Ngư Vệ vẫn không ngừng thu thập các thông tin về yêu ma quỷ quái, giang dương đại đạo, dị nhân hiệp khách rồi tổng hợp thành một bộ hồ sơ, phân chia theo bốn cấp độ Đinh, Bính, Ất, Giáp; cung cấp thông tin cho Phi Ngư Vệ phân biệt cùng phá án khi hành tẩu giang hồ.
Chỉ khi các đối tượng trong hồ sơ bị bắt hoặc bị tiêu diệt, vụ án được giải quyết rõ ràng, hồ sơ mới được niêm phong lại. Số hồ sơ đó sẽ thay bởi đối tượng hoặc sự kiện mới. Nếu không, nó sẽ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong Phi Ngư Vệ cho đến ngày nào đó nó được sử dụng lại.
Đinh cấp thường chỉ là những vụ án liên quan tới giang dương đại đạo, Bính cấp thường là những tội ác tày trời của dị nhân hiệp khách.
Từ Ất cấp trở lên thì tương đối lợi hại, nếu thật sự đụng phải, mỗi lần xuất quân phải có ít nhất hai tới ba Thần Bộ dẫn đội mới có thể thắng được.
Giáp cấp thì càng ác liệt, toàn bộ Phi Ngư Vệ xuất quân cũng chưa chắc đã có thể đối phó, thường phải liên hợp với các thánh địa như Kim Quang Tự, Lăng Vân Quan, mỗi nhà đều phải lấy ra tất cả các sở trường, liên thủ trấn áp.
Mà trong số những hồ sơ Giáp cấp, có không ít bộ hồ sơ đã bị phủ bụi lâu ngày.
Tỉ như thi cương trước đây là bộ hồ sơ Giáp cấp số 107.
Còn thứ này là Tế Linh, là hồ sơ số 117 Giáp cấp.
Nội dung chi tiết bên trong viết những gì, bản thân Ngụy Vũ cũng chưa từng đọc qua, nhưng chỉ một chữ “Giáp” thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Hơn nữa, mười năm trước, sự kiện Tế Linh của Tứ Phương trấn đã huy động mười ba cường giả từ ngũ phương: Phi Ngư Vệ, Kim Quang Tự, La Hán Đường, Lăng Vân Tự, Thái Huyền Cung xuất động, nhưng đáng tiếc vẫn không bắt được Tế Linh, ngược lại còn bị nó đả thương và trốn thoát.
Sau đó Tế Linh đã biến mất không còn dấu vết.
Hồ sơ vừa phong lại, chính là mười năm.
Phi Ngư Vệ đoán rằng sau khi trọng thương, Tế Linh không thể duy trì được linh thể, tự động bị tiêu tán.
Chỉ là không ai ngờ tới, Tế Linh lại xuất hiện nơi đây.
Mà càng tồi tệ hơn là, đừng nói cái gì mà cường giả ngũ phương, ngay đến một Thần Bộ cũng còn không có.
Thường Ôn cũng chỉ là một Bách hộ, đến hiện tại cũng mới chỉ có hai mươi năm nội kình, mà bản thân Đậu Lão Lục còn kém hơn cả mình.
Tóm lại một câu: Muốn mất mạng người.
Nếu như bị nó để mắt tới, toàn bộ diệt vong trong một đêm cũng không phải là chuyện khó tưởng tượng.
Huống chi hiện giờ mới vừa đến nửa đêm, đêm nay vẫn còn rất dài.
“Không nhìn nhầm chứ?” Ngụy Vũ lúc này vẫn còn có tâm lý may mắn.
“Bất luận là phương thức tế hồn hay Đồ Án máu trên đất, đều giống như trong hồ sơ ghi chép, tuyệt không thể lầm.” Thường Ôn khẽ lắc đầu.
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, hiện tại lập tức rời đi, nhổ trại.” Ngụy Nguyên Cát chịu không nổi nữa, nghĩ đến cảnh đầu mình trở thành vật hiến tế, hai bắp chân không nhịn được mà phát run.
“Nếu thực sự nó đã để mắt tới chúng ta, có chạy cũng vô dụng, tâm loạn càng loạn thì càng dễ mất mạng, chúng ta không động vào Tế phẩm của nó, hẳn là không đến mực chọc giận nó. Chỉ mong nó chỉ là đi ngang qua, không phải để mắt tới chúng ta.” Thường Ôn lắc đầu nói.
“Vậy nếu chúng ta thực sự động vào Tế phẩm sẽ ra sao?” Ngụy Vũ biết vẫn cố hỏi một câu.
Thường Ôn nhìn Ngụy Vũ, gằn từng chữ: “Ai động kẻ đó chết trước.”
“A Di Đà Phật, Bồ Tát, Vô Lượng Thiên Tôn, Trần Thượng Tam Thanh, các vị thần tiên chư Phật đều phù hộ ạ” Ngụy Nguyên Cát vừa khấn vừa nhìn trời cầu nguyện, lại thấy trong trướng có tượng thần Thanh Ngưu, vội vàng chạy tới, lại nói: “Còn có Thanh Ngưu đại tiên, ngài cũng phù hộ a”
Ngụy Nguyên Cát vừa nói xong, ánh mắt Thường Ôn lập tức sáng lên, Ngụy Vũ sắc mặt cứng đờ.
.....
“Gia, những thi thể này có chết chút thảm a”. Bên trong lò gạch, Tần Hà đang bận rèn then sắt lắp đầu, Vương Bát Đản vươn cổ tò mò tiến lại gần.
“Có chút thảm a.”
Tần Hà gật gật đầu, tự cắt đầu mình hiến tế, mà trên mặt vẫn nở nụ cười, chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Điều đáng sợ hơn là ngay đến linh hồn cũng bị đốt cháy thành hồn khí và bị hút mất, thậm chí còn không vào được luân hồi.
Thứ đó quả thật không phải thứ tốt lành gì.
Giống như là việc tế bái.
Bản thân muốn tích công đức, chí ít cũng phải mang lại cho các tín đồ một số lợi ích, một chút hi vọng.
Ngược lại cái tên Vương Bát Đản thì hay rồi, cái gì cũng không cho, cả rễ hẹ cũng đào lên.
Ăn một lần duy nhất là tuyệt hậu.
Năm người a!
Sáng sớm mai đi đến cầu nguyện, ít nhất cũng có được ba mươi điểm công đức.
Cứ như vậy đã bị làm cho không còn.
Còn có đám thi thể này, ngay đến đầu cũng bị lấy mất, không biết thanh lý thi thể có bao nhiêu phiền phức.
Một câu nói, kết đại thâm thù.
Tốt nhất là nó đừng xuất hiện, nếu nhất định sẽ cho nó cảm nhận thử cái gì gọi là sự ấm áp của thợ thiêu thi.
Bận rộn một hồi, cuối cùng Tần Hà cũng có thể gắn năm cái đầu trở lại, lúc chuyển thi thể đi thì có hai cái đầu bị lăn ra lộn xộn, cũng không biết có bị đặt lại nhầm không.
“Cộc cộc cộc”
Bên này vừa mới làm xong, cửa lớn lò gạch đã bị gõ vang.