Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 251 - Chương 251 - Linh Hồn Xuất Hiện

Chương 251 - Linh hồn xuất hiện
Chương 251 - Linh hồn xuất hiện

Trong rừng.

Một bóng người mơ hồ đột nhiên xuất hiện ở giữa trung tâm màu máu, nhìn về phía những ánh lửa trong doanh địa cách đó không xa, đồng tử hắc khí dần chuyển sang màu đỏ tươi.

Thân là quỷ vật, chưa từng có chuyện mang trong lòng sự độ lượng.

Nó ngủ say mười năm, vừa ngưng kết linh thể lại một lần nữa, đã bị oán khí ngút trời cùng lệ khí đánh thức, vừa mới được ăn nửa bữa cơm nóng, liền bị một người sống vác xẻng khiêng cả bát lẫn đĩa đi mất.

Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.

Nhất định phải lấy đi đầu hắn, nuốt sạch hồn phách hắn, mới giải được cừu hận.

Lần theo hồn khí của các thi thể bay vào doanh địa.

Từ phía đối diện có một đội Phi Ngư Vệ đi tới, có bốn người, bọn họ đang tuần tra ban đêm.

Tế Linh thu lại ánh đỏ trên quỷ đồng tử, há miệng hút vào, chỉ thấy bốn sợi hồn khí cực kỳ nhạt tách rời ra từ trên thân bốn người, sau đó theo lực hút, chậm rãi chui vào miệng Tế Linh.

Một lát sau, có vô số bóng người chậm rãi hiện ra trong con ngươi u ám của Tế Linh.

Những bóng người băng qua nhau, cuối cùng dừng lại ở trên thân một người đàn ông trung niên trong y phục màu trắng, sống lưng thẳng tắp tựa như một thanh kiếm.

Thẩm Luyện.

Tế Linh nhận ra hắn.

Trong trận chiến ác liệt ở Tứ Phương trấn, Tế Linh đã phải chịu thất bại thảm hại trong tay người này.

Phát động Huyễn thuật.

Đây cũng là kỹ năng mà Tế Linh am hiểu nhất.

Cả bốn người đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh ập tới, cái lạnh thấu xương tủy, ngay sau đó đồng tử cũng từ từ giãn ra, trong đầu dần dần hiện lên hình bóng Thẩm Luyện.

“Tiến vào trong rừng chờ lệnh.” Hình bóng mờ ảo hạ lệnh.

Bốn người Phi Ngư Cảnh đờ đẫn xoay người, từ từ tiến sâu vào khu rừng tối đen như mực.

Tế Linh thấy vậy, hài lòng cười nhẹ một tiếng.

Đây là một loại lợi dụng “Niệm”, lợi dụng chấp niệm trong lòng người sống sau đó khuếch đại lên gấp mấy chục lần, mấy trăm lần, rồi thông qua đó để đạt được khống chế.

Dù là, để mục tiêu đó đi tự sát.

Mà loại “Niệm” này có thể chỉ là một loại cảm xúc, cũng có thể là tình cảm hoặc thậm chí là một trải nghiệm.

Ngưỡng mộ ai đó, sợ hãi ai đó, yêu mến ai đó, rất ghét thứ gì đó...

Mà việc lợi dụng “Niệm” chỉ là một phần nhỏ trong những tác dụng kỳ diệu của huyễn thuật.

Dễ dàng khống chế bốn người khiến Tế Linh rất hài lòng.

Đợi đến khi hấp thụ hết toàn bộ linh hồn của đội ngũ hơn ba trăm người sống này, nó sẽ có thể khôi phục thực lực được bảy – tám phần.

Thế đạo hỗn loạn là thời điểm thích hợp nhất để mưu cầu việc lớn.

Ngay sau đó nó liền cảm ứng một chút, nhắm mục tiêu vào một lò gạch ở cách đó không xa, bay đến đó.

Miệng quỷ mở ra, một tia Hồn khí tự do trong không khí liền chui vào trong miệng nó.

Hồn khí rất nhạt, rất nhạt.

Nếu như nói Hồn khí của bốn người Phi Ngư vệ trước đó là là một miếng cá muối, thì Hồn khí này chính là nước rửa nồi, vô vị.

Tế Linh bắt đầu thận trọng, nhưng cũng trở nên hưng phấn.

Bởi vì điều này thường mang ý nghĩa, nó đã gặp phải một người có hồn phách cực kỳ cô đọng, có thề là hồn thể biến dị, cũng có thể là cao thủ có thực lực tương đối mạnh.

Nếu như là cái đầu tiên, thì hôm nay nó xem như gặp được bảo vật.

Nếu như là cái sau, thử một chút cũng không sao.

Kể từ ngày nó sinh ra rồi tu luyện đến bây giờ, trong chiến đấu nó chưa bao giờ là cứng chọi cứng, mà sử dụng huyễn thuật cực kỳ cường đại.

Đánh không lại còn có thể trốn.

Mà việc chạy trốn, nó có tự tin tuyệt đối.

Mười năm trước ở Tứ Phương trấn, tập hợp ngũ phương cường giả, còn bố trí trận pháp, kết quả thì thế nảo?

Mười năm sau quay trở lại, vẫn là một hảo quỷ.

Hồn khí vào miệng, vô số hình ảnh nhân vật chậm rãi hiện ra trong đồng tử đen u ám của Tế Linh.

Nhưng mà, chuyện để cho Tế Linh không hiểu xuất hiện.

Cái linh hồn này lộ ra nhân vật cùng hình ảnh bối cảnh kết sức kỳ lạ.

Ở đó những ngôi nhà cao vút đến tận mây xanh, những con đường bằng phẳng và thẳng tắp, xe ở đó không cần tới trâu ngựa kéo lại có thể tự đi.

Lại có cả chim sắt khổng lồ bay lượn trên trời, và vô vàn đồ bậy kỳ quái phát sáng.

Mà y phục họ mang cũng rất khác lạ, ăn mặc quái dị.

Tế Linh xem mà ngơ ngác.

Không biết chuyện như thế nào.

Nhân vật dừng lại kia thì càng kì quái.

Nói tóm lại là, nhân vật này vô pháp vô thiên, cái gì cũng không sợ.

Người hắn kính sợ không xuất hiện, cũng có nghĩa là “niệm” chưa đạt đến tình độ có thể lợi dụng.

Người hắn sợ hãi cũng không có xuất hiện.

Người hắn tôn kính, không có.

Người hắn căm ghét, vẫn là không có.

Người hắn ưa thích thì ngược lại có không ít, nhưng mà mỗi người đều là áo rách quần manh, nữ, vẫn là lão sư.

Cũng chính là tiên sinh.

Tế Linh triệt để không biết phải làm gì.

Tự cổ chí kim, nữ tử không tài thì đức, thiên hạ rộng lớn như vậy, nữ tử vốn dĩ là một bước cũng không ra khỏi cửa, ra ngoài đều phải có nam tử dẫn đường, từ bao giờ nữ tử lại có thể biết đọc sách dạy người, xưng Tiên sinh?

Mà đây còn không phải là đối tượng được tôn kính, là đối tượng ưa thích.

Tế Linh thấy ghê tởm, cái thứ gì đây không biết?

Tại sao lại hỗn loạn như vậy?

Còn có ăn mặc, nghèo đến nỗi khắp y phục đều là lỗ thủng, lưới đánh cá còn có thể lấy làm quần mặc.

Mười năm nó ngủ say này, đã xảy ra những chuyện thăng trầm gì mà có biến đổi lớn như vậy?

Nam nhân chết hết, phải cho nữ tử đi làm tiên sinh dạy học?

Nhưng cũng không đúng, hơn ba trăm người ở đây, chẳng phải tất cả đều là nam nhân sao?

Trầm tư phút chốc, Tế Linh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dứt khoát mặc kệ.

Nữ tiên sinh mặc nữ tiên sinh a.

Không quan tâm nó là cái thứ gì, có là được.

Làm việc!

....

“Cốc cốc cốc”

Cửa lớn lò gạch lại bị gõ vang.

“Ai vậy?”

Thanh lý thi thể xong, Tần Hà vừa mới ngồi xuống, hỏi một câu.

“Tần Tang”

Một giọng nói êm dịu, quyến rũ vang lên.

Ngay sau đó, “ken két” một tiếng, cánh cửa lò gạch chậm rãi mở ra, một bóng người chậm rãi bước vào, thân trên mặc một bộ đồ vest trắng, thân dưới là chiếc váy ngắn ôm mông, chân mang boot cao gót, mái tóc xoăn gợn sóng màu đỏ rượu tùy ý bung xõa trên vai, đôi môi đỏ mọng ướt át, đôi mắt đưa tình quyến rũ.

Tần Hà lập tức há to miệng, trong mắt lộ vẻ khó có thể tưởng tượng: “Tiểu Trạch lão sư?”

Bình Luận (0)
Comment