Tần Hà sững sờ.
Thời không bị hỗn loạn rồi sao?
Không chút do dự, hắn mở thuật vọng khí ra.
Quan sát tới lui một hồi, lại phát hiện người tới không có hồn khí, không có yêu khí cũng không có quỷ khí, nhưng là người sống sờ sờ không sai.
Thuật phân biệt yêu.
Cũng không phân biệt ra được.
Tần Hà hoàn toàn bối rối.
Chẳng lẽ là cái lò gạch này thông với thế giới mình tới kia, thật sự là có một lão sư xuyên qua sao?
Ngay vào thời điểm Tần Hà đang ngây ra, người có dáng vẻ cao gầy đã quay người đóng cửa lại, nhoẻn miệng cười, nói với giọng điệu quyến rũ: “Tần Tang nên giáo tập rồi nha.”
Khoé miệng Tần Hà không tự giác nhếch lên, tò mò hỏi: “Tiểu... Tiểu Trạch lão sư, giáo tập cái gì?”
“Tần Tang, hôm nay giáo tập lễ ký nha.”
“Tứ...Thư ngũ kinh?”
“Đúng vậy, Tần Tang.”
“Giáo cái đại quỷ đầu nhà ngươi!” Nụ cười vừa mới giương lên của Tần Hà lập tức cứng lại ở trên mặt, chỉ vào người cao gầy kia hét lớn: “Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện ra nguyên hình!”
Mặc dù Tần Hà vẫn chưa nhìn ra một manh mối gì từ người cao gầy này, đồng thời lại có một cảm xúc mãnh liệt đang muốn điều khiển hắn, nhưng lý trí vẫn đang nhắc nhở cho hắn biết, chuyện này không thích hợp.
Truyền tống xuyên qua thời không?
Nói nhảm.
Ngay cả nghề nghiệp ngươi cũng nhầm.
Lão sư sinh học dạy tứ thư ngũ kinh gì chứ?
Trên mặt người cao gầy lộ ra vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc nói: “Không ngờ ngươi có thể duy trì tỉnh táo, nàng không phải tiên sinh mà ngươi ưa thích sao?”
Lúc này giọng nói kia đã thay đổi, không còn là giọng nói quyến rũ động lòng người, mà đã biến thành tiếng chói tai lạnh lẽo, không mang một tia nhân khí.
“Huyễn thuật đầy lỗ hổng, cũng dám lấy ra mất mặt.” Tần Hà híp híp mắt, cao giọng nói: “Ta nói cho ngươi cái gì gọi là lễ, giơ tay không thấy cánh tay, nhấc chân không thấy chân, quần áo che kín thân thể, tóc cột thành quan, đó là bắt đầu của lễ; ngươi nhìn lại ngươi đi, người mà ngươi huyễn hoá ra, có lễ nghi nào để nói?”
“Tốt tốt tốt.”
Giọng nói chói tai như là phát hiện ra chuyện gì khó lường, nói: “Không hổ là cao thủ linh hồn cô đọng, có thể khiến cho ta xuất sư bất lợi, uy danh Phi Ngư Vệ không rơi xuống nha, chỉ đáng tiếc là, dù cho ngươi có thể duy trì lý trí, nhưng thân ngươi vẫn ở trong ảo cảnh.”
Tần Hà khẽ nhíu mày, cái thứ đồ chơi này nhất định chính là hung linh đã hiến tế năm người kia.
Tìm tới cửa.
Huyễn thuật rất lợi hại.
Bởi vì tình cảnh hiện tại của mình, đúng như nó nói.
Biết rõ là huyễn cảnh, nhưng lại không có cách nào thoát ra khỏi huyễn cảnh.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là thuật vọng khí đã mất đi hiệu lực, hắn đã mở thuật vọng khí, nhưng lại không thể nhìn ra bất cứ điều gì.
Đầu óc vẫn minh mẫn, nhưng cơ thể thì đã bị huyễn thuật cách ly.
Hắn cảm thấy bản thân mình đã mở ra thuật vọng khí, nhưng thực tế đó chỉ là một loại ảo giác.
Lợi hại!
Vô cùng lợi hại!
Cũng không biết cái thứ này là thứ gì, huyễn thuật của nó e là đã đạt tới trình độ ngộ đạo.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà dự định thử một chút, ngón tay đâm một cái, thuật lạc lôi sơ cấp, lại vung tay lên, thuật phi châm.
Thuật lạc lôi không có một chút phản ứng nào, thuật phi châm trực tiếp xuyên qua thân thể người cao gầy, găm vào trên khung cửa, không có tạo thành bất cứ tổn thương gì.
Tất cả đều là ảo giác, ngay cả người cao gầy trước mặt này, cũng là ảo giác.
“Ta thích nhất đối phó với cao thủ, kiệt kiệt kiệt, tiếp ta một chiêu Thuỷ mạn kim sơn.” Giọng nói chói tai lại vang lên lần nữa, mang theo vẻ trêu tức cùng giễu cợt.
Tiếng nói vừa dứt, bóng người cao gầy trước mắt lập tức tiêu tán, thay vào đó là tiếng nước chảy ầm ầm vang lên từ bốn phương tám hướng.
Khe cửa, khe gạch, nóc phòng, tất cả đều trào nước vào, lượng nước cực kỳ lớn.
Chỉ qua một lát đã ngập đến mắt cá chân, vẫn tiếp tục dâng lên.
Đầu gối, ngực, đùi, mãi đến đỉnh đầu.
Rất nhanh, toàn bộ lò gạch đã biến thành thế giới dưới nước.
Tần Hà chìm trong nước, không hề giãy dụa.
Hắn biết bơi, lại từng học thuật nghịch nước cùng thuật lấy hơi.
Huyễn cảnh là bởi vì giống như đang lâm vào tuyệt cảnh mới có thể giết người, ví dụ như cảnh chìm trong nước này.
Người không biết bơi, thì huyễn cảnh sẽ dẫn phát người đó nín thở theo bản năng của cơ thể, tự mình nín thở cho đến chết.
Mà Tần Hà đã học thuật nghịch nước cùng thuật lấy hơi, nước thực sự không làm cho hắn phản ứng lại là phải nín thở.
Như vậy thì tất nhiên là ảo cảnh cũng không khiến hắn nín thở.
Nói tóm lại chính là, ảo thuật này vô hiệu với hắn.
Mối bận tâm chân chính của Tần Hà lúc này là làm thế nào mình mới có thể thoát ra khỏi ảo cảnh này, khôi phục quyền khống chế với cơ thể.
Không thể không nói, hung linh này quả thực lợi hại, vượt xa dự đoán của hắn.
Không kém như bộ thi cương kia, hơn nữa nó còn ẩn náu kỹ và nguy hiểm hơn.
Đừng nói người bình thường, dù là cao thủ ngoại kình rơi vào huyễn cảnh của nó, tám chín phần mười cũng phải giao phó.
Cái chuyện nín thở dưới nước này, nín thở được một nén nhang, không nín được một canh giờ.
Nín được một canh giờ, nhưng không nín được nửa một cái đêm dài.
“Ngươi lại có thể chịu được việc chìm trong nước?”
Sau chừng nửa nén nhang, hung linh thấy Tần Hà vẫn không có phản kháng, mà sắc mặt vẫn như thường, không thấy có vẻ gì là đang nín thở, nhịn không được kinh ngạc lên tiếng.
Huyễn cảnh chìm trong nước chính là một trong số át chủ bài rất hiệu quả của nó.
Chỉ có một số thuỷ tộc cùng loài yêu đặc thù mới có thể chống đỡ được, kẻ có thể bình tĩnh đứng thẳng không phản kháng, lại còn có thể chống cự một chiêu này, đến hiện giờ cũng chỉ có người trước mắt này.
“Có chiêu gì cứ việc xuất ra, đến khi ta ra tay thì đừng có nói là ta không giảng võ đức.” Lòng Tần Hà khẽ động, mỉm cười nói.
“Tốt tốt tốt, vậy ngươi tiếp ta một chiêu nữa, liệt diễm dung lô.”
Tiếng nói vừa dứt, nước bên trong lò gạch lập tức ầm vang tiêu tán, biến mất không còn thấy gì nữa, thay vào đó là những ngọn lửa nóng cháy từ bốn phía lò gạch, cửa lớn, đỉnh lò, lan tràn ra khắp nơi.
Nhiệt độ ngọn lửa cực cao, lan tràn đến đâu thì mọi vật hoà tan đến đó.
Gỗ thì nhanh chóng hoá thành tro tàn, ngay cả viên gạch cũng bị nung chảy, hoá thành dung nham.
Ngọn lửa tràn ngập toàn bộ lò gạch, bao vây lấy Tần Hà.
“Một chiêu này coi như không tồi.” Tần Hà khen.
Nhiệt độ cao của ảo cảnh cũng sẽ không thật sự thiêu chết người, nhưng nó sẽ dẫn phát ra phản ứng sốc của cơ thể.
Giống như là bị chìm trong nước vậy, cũng là bị phản ứng bản năng giết chết.
“Chịu chết đi, linh hồn của ngươi ta nhất định sẽ thưởng thức cẩn thận, tuyệt đối sẽ không lãng phí dù chỉ là một chút, kiệt kiệt kiệt....” Hung linh phát ra tiếng cười lạnh càn cỡ.
“Đừng có đắc ý sớm như vậy chứ.”
Trong vòng vây lửa cháy, Tần Hà sắc mặt bình tĩnh, thân có 497 năm nội kình, 390 năm đạo hạnh, dù có dẫn phát phản ứng sốc thì cũng phải nửa canh giờ.
Rất nhanh, ngọn lửa đã lan đến trên người Tần Hà, ngọn lửa nóng cháy trong nháy mắt đã đốt hết tất cả quần áo.
Nhưng Tần Hà vẫn chẳng hề nhúc nhích, quanh thân có ngoại kình đang lưu động.
“Ngươi... Lại là cao thủ có phẩm cấp!?” Hung linh hết sức kinh hãi.
“Chỉ là ngũ phẩm, không đáng kể gì.” Tần Hà cười tươi, “Có qua mà không có lại thì thật là bất lịch sự, vậy ngươi cũng tiếp ta một chiêu đi.”
Nói xong, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, miệng bắt đầu niệm tụng.
Lập tức một cỗ khí tức hào hùng từ trên trời giáng xuống.
Thiên địa cộng minh, ầm ầm kêu vang.
Thần âm vang vọng, từ trên trời cao xuống đến Hoàng tuyền, từ trên chín tầng trời thẳng xuống dưới mây xanh, cộng minh cùng tâm linh.
Giống như đang nêu lên đại đạo trời cao, giống như hành khúc của Thần Linh, lại giống linh đồng đang ca tụng ý chí thiên địa.
Luân âm đại đạo, ý chí trời cao.
Chính khí cuộn trào, khuấy động thiên địa.
Lăng Vân Kinh!
Thập toàn cửu mỹ thiếu một môn, trên đời này không có thứ gì là hoàn mỹ cả, bất kể là thuật pháp, công pháp, chiêu thức gì cũng khó có khả năng là không có thiếu sót.
Huyễn cảnh đại pháp cũng là như vậy, thứ nó khuyết thiếu, chính là âm thanh.
Hung linh có thể giao lưu với Tần Hà qua âm thanh, vậy cái huyễn cảnh này, cũng có thể sử dụng âm thanh để phá bỏ.
Lăng Vân Kinh, có thể trấn được vạn tà thế gian!
“Aaaa!!!”
Quả nhiên, ngay sau đó, ở bên ngoài cửa vang lên một tiếng kêu thảm thiết đến mức khiến cho người ta rùng mình.
Tất cả mọi thứ quanh Tần Hà đều lập tức rút đi.
Trong nháy mắt, nhiệt độ cao biến mất, ngọn lửa, tro tàn, dung nham đột nhiên mờ đi, lộ ra dáng vẻ chân thật bên ngoài huyễn cảnh.
Khung cảnh thực sự chính là, cái lò gạch vẫn là cái lò gạch kia.
Một hạt bụi đất cũng không hề thay đổi.
Cửa, từ đầu đến cuối cũng chẳng hề mở ra.
Lò đốt xác bên trong lò gạch, vẫn đang yên lặng đốt thi thể, chỉ có đại vương bát đang vươn cổ nhìn ra bên ngoài với vẻ nghi ngờ, rồi lại nhìn về phía Tần Hà, thắc mắc hỏi: “Gia, ngài nằm mơ à, sao ta nghe thấy ngài niệm kinh? Còn có vừa rồi có thứ gì ở bên ngoài hét một tiếng.”
“Có một đồ vật muốn chơi lén ra.” Tần Hà từ trên đệm chăn ngồi dậy.
“A?” Đại vương bát không hiểu, từ đầu đến cuối nó vẫn chuyên tâm đốt thi thể, không hề cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường, mãi đến khi Tần Hà bắt đầu lẩm bẩm, mở miệng nói thầm không rõ câu.
Cái gì mà lão sư, lễ ký gì đó, cuối cùng còn trực tiếp niệm luôn kinh văn.
“Cụ thể là gì thì về rồi hẵng nói sau.” Tần Hà cầm cái xẻng sắt lớn màu đen lên, đá một cái lên con bê đang nằm trên đất, nói: “Đừng có ngủ nữa, mau đi truy đuổi thứ kia cùng ta.”
Trong khoảnh khắc hung linh bị thương nó đã lập tức chạy trốn, tốc độ cực nhanh.
Chỉ tiếc là ngay thời điểm mà nó bỏ chạy, thuật pháp của Tần Hà cũng đã khôi phục lại.
Trước tiên quăng một cái thuật xác định mục tiêu đi qua.