Con bê nghe thấy có một tên quỷ nào đó muốn thi chạy cùng nó, lập tức hai mắt bò trợn tròn xoe.
Con bò nhanh nhất thế giới, giống như là người đàn ông nhanh nhất thế giới, không cho phép khinh nhờn.
Không cần Tần Hà thúc giục.
Con bê “vù” một tiếng, lập tức phóng ra ngoài, suýt nữa còn không đợi Tần Hà ngồi lên.
Bốn vó phi nhanh, thế như sét đánh, rừng cây “bá bá bá” lui về phía sau.
Phải gọi là cực nhanh!
Tần Hà cảm ứng vị trí của mục tiêu đã xác định, không ngừng điều chỉnh phương hướng.
Đằng trước.
Tế Linh âm thầm kêu khổ.
Đá trúng ván sắt, còn là một tấm ván sắt lớn siêu cấp.
Một đạo khí tức khoá chặt nó gắt gao, làm thế nào cũng không cắt đuôi được.
Nó không rõ người này đến tột cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại trà trộn vào trong đám thiêu thi.
Dù hắn chỉ mới niệm vài câu Lăng Vân Kinh, đã suýt chút nữa làm mình không thể ngưng tụ quỷ thân, thiếu chút nữa đã trực tiếp tan vỡ.
Đối phương tự xưng cao thủ ngũ phẩm, không giống như là nói dối.
Cao thủ ngũ phẩm là khái niệm gì?
Ngoại trừ đám Nguỵ thần cùng một số ít lão ngoan đồng núp trong thánh địa kia, thì e cao thủ ngũ phẩm đã là vô địch thiên hạ.
Vừa mới tỉnh dậy đã đụng phải một tên biến thái như vậy.
Xui xẻo nha.
Phía sau, một người một bò càng lúc càng đuổi sát.
Tế Linh chỉ có thể chui vào trong rừng rậm, lấy cỏ cây để cản trở tốc độ truy binh.
Rất nhanh, khoảng cách đã rút ngắn lại đến chừng một trăm năm mươi bước.
“Vù!”
Một âm thanh xuyên qua không khí vang lên.
Sát cơ cực kỳ ngưng luyện trong nháy mắt bao phủ toàn thân Tế Linh.
“Không tốt!”
Tế Linh hoảng hốt, lập tức phát động ra át chủ bài áp đáy hòm.
Linh thiểm!
Hao tổn bản nguyên linh thể, trong nháy mắt sẽ dịch chuyển từ một chỗ này đến một chỗ khác.
Khoảng cách không dài, cũng chỉ hơn hai mươi bước.
Nhưng chiêu này đã cứu mệnh quỷ của nó không biết bao nhiêu lần.
Linh thiểm, là một môn thần thông!
Đây cũng là thần thông duy nhất mà Tế Linh nắm giữ, còn lợi hại hơn so với thuật tạo huyễn cảnh.
Điều đáng tiếc duy nhất là, không thể sử dụng thường xuyên.
Phát động một lần, nó cần ít nhất một năm mới có thể khôi phục, bởi vì thứ tiêu hao chính là bản nguyên; nếu còn cưỡng ép dùng thêm thì tổn thương sẽ biến thành không thể cứu chữa.
Ở phía sau, Tần Hà trông thấy mà cực kỳ ngạc nhiên.
Thật ra cả hai bên đều không biết rõ nội tình của đối phương, Tần Hà chưa từng biết đến hồ sơ gì đó, còn Tế Linh cũng không biết thợ thiêu thi, nói chung là bỗng dưng đối chọi với nhau.
Mỗi bên nhìn về đối phương lại càng xem càng kinh hãi.
“Bành” một tiếng.
Ba cái đinh trấn thi xuyên qua tàn ảnh Tế Linh để lại, đâm vào đá núi ở phía xa, lập tức khiến nó nổ tung thành từng mảnh.
Trên đinh trấn thi ẩn chứa pháp lực cùng nội kình, có thể xưng là kinh khủng.
Tần Hà thấy vậy, không tệ, không hổ là vật suýt nữa đã hố được mình, quả thật là có bản lĩnh.
Nhưng mà chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ.
Tần Hà không chút do dự, niết ngón tay một cái, thuật lạc lôi sơ cấp.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên không có dấu hiệu nào, một tia thiên lôi to chừng ngón tay cái trong nháy mắt đã từ trên bầu trời quang đãng bổ thẳng xuống, trực tiếp đánh về phía Tế Linh.
Tế Linh lại bị kinh hoảng, không hề do dự, lập tức tiếp tục phát động linh thiểm một lần nữa.
Vào ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó đã tránh hiểm đi.
Tia sét đang xuyên qua tàn ảnh, bắn đất đá bay tung toé.
Nhưng lần này, Tế Linh không được thoải mái như lần trước.
Thiên lôi có mang theo một tia thiên uy, dù là không đánh trúng thân thể nó, nhưng lực áp bách kinh khủng giống như một cái chuỳ lớn, hung hăng nện vào trên thân nó, thiếu chút nữa đã làm linh thể trực tiếp tán loạn.
Tế Linh thầm hô, xong rồi, không ngờ người này còn có thể triệu hoán cả Thiên Lôi.
Đây chính là khắc tinh lớn nhất của tất cả tà vật trên thế gian, bổ trúng thì chính là chết, sượt qua là bị thương, cho dù không sượt qua thân, ánh sáng thiên uy kinh khủng cũng đã khiến nó ăn đủ.
Nếu thêm một lần nữa thì thật sự sẽ không gánh nổi.
Linh thể của nó vốn đã sắp tan vỡ, lại hao tổn bản nguyên hai lần, thêm một lần thiên uy giáng xuống.
Nó đã là nỏ mạnh hết đà, không đủ sức để xoay chuyển tình thế.
Nhưng mà có một điều làm cho Tế Linh kỳ quái là, người này lại không tiếp tục phóng thích ra thiên lôi, ngay cả một cây đinh cũng không bắn tiếp.
Chỉ là cắm đầu đuổi theo.
....
Trở lại bên phía Tần Hà, không phải là hắn không thể phóng thích ra thuật lạc lôi nữa.
Mà là vừa rồi trong khoảnh khắc ánh sáng của thiên lôi soi chiếu, hắn đã ngạc nhiên phát hiện ra rằng.
Tế Linh này, không ngờ lại có bóng!
Hiển nhiên là nó đã ngưng kết được quỷ thân.
Mặc dù cái bóng rất nhạt, không được đậm như cái bóng bình thường, nhưng điều này cũng có nghĩa là, nó đã có thực thể.
Như vậy liền sinh ra một vấn đề.
Nếu như đốt con quỷ này đi, có được tính là đốt xác hay không?
Có thể có phần thưởng hay không?
Nghĩ tới đây Tần Hà không khỏi kích động.
Mặc kệ là có hay không, nhất định phải thử một lần.
Như vậy còn có thể phóng Thiên lôi à? Còn có thể bắn đinh trấn thi tiếp à?
Không thể.
Ngộ ngỡ làm nụ hoa yếu ớt này vỡ tan thành từng mảnh thì hắn còn đốt cái rắm nha.
Không cho phép bắn súng, lặng lẽ tiến vào thôn, bắt sống!
Thế là sau đó một đuổi một chạy, một đuổi một chạy.
Chẳng mấy chốc đã càng chạy càng xa, ở chân trời phía xa xuất hiện một toà thành trì.
Tế Linh trông thấy liền hết sức vui mừng, không chút do dự vọt vào trong đó, qua trong giây lát đã vào thành rồi chui vào trong ngõ hẻm, biến mất không thấy hình dáng.
Tần Hà theo sát mà vào, con bê nhảy lên một cái đã trực tiếp vượt qua tường thành, tiến vào nội thành.
Vừa vặn bị một đám binh sĩ đang tuần đêm bắt gặp, bọn họ giật mình hoảng sợ ngây người ra như phỗng.
Tần Hà không để ý, chỉ dẫn con bê rẽ trái rẽ phải, đi tới trước một ngôi miếng.
Một cỗ âm khí vô cùng nồng nặc phả vào mặt, mà trong luồng âm khí đó lại mạng theo một cỗ lực lượng bàng bạc.
Trên ngôi miếu lớn có ba chữ to: Thành Hoàng Phủ.