Tần Hà nhảy xuống lưng bò, thuật xác định mục tiêu đã thể hiện rõ, Tế Linh đang ở ngay bên trong miếu Thành Hoàng này.
“Gia, nó ở bên trong à?” Con bê vung vẩy móng bò, hỏi.
“Ở bên trong.” Tần Hà gật đầu.
“Ta xông vào húc chết nó!” Con bê làm bộ lập tức vọt vào.
Trên đường đi, đại vương bát ra sức làm việc, cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Nó bắt đầu cảm thấy có nguy cơ.
Hiện tại còn không biểu hiện, ngộ nhỡ một ngày nào đó gia lại thu một tên có cánh thì làm sao bây giờ?
Hoàn toàn có khả năng này.
Bơi dưới nước, chạy trên mặt đất, bay trên bầu trời cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Đừng nóng vội.”
Tần Hà vội vàng túm lấy sừng bê.
Con bê ngẩn ra, đang muốn mở miệng hỏi.
Thì thấy từ bên trong miếu Thành Hoàng có một người đi ra.
Người mặc quan bào ố vàng, giày ủng màu đen đế dày, hông đeo mãng đái bạc, đầu đội mũ ô sa, mặt nâu râu dài, thoạt nhìn còn tưởng là vị quan lão gia nào đi ra.
Nhưng mà thuật vọng khí của Tần Hà đã quan sát rõ ràng, trên thân người này không có nửa điểm dương khí, âm khí cực kỳ ngưng thực. Đồng thời trên thân ông ta còn có một cỗ quan uy bàng bạc.
Tần Hà biết, đây là gặp gỡ Âm Quan.
Thành Hoàng gia!
Một thành có hai quan, một là Dương Quan, hai là Âm Quan.
Dương Quan do Hoàng Nhi Gia sắc phong, từ lớn đến nhỏ tất cả có cửu phẩm, còn có thêm các hàm.
Âm Quan thì do Diêm Vương địa phủ phái đến trú đóng ở địa phương, qua lại giữa hai bên âm dương, phân đất mà trị, gần như là mỗi một toà thành đều sẽ được phân cho một Thành Hoàng quản lý, chuyên giám sát sự vụ của hai giới âm dương.
Tra xét dân tình, ghi chép vào sổ thiện ác, câu hồn tác mệnh, đưa âm hồn về Âm Ti, thuận tiện xua đuổi đủ loại quỷ quái gan lớn dám vào tiến thành, quản lý thổ địa, xã quan, dã thần dã tiên gì đó ở địa phương.
Nói tóm lại là, Dương Quan quản người sống, Âm quan quản âm hồn, mỗi bên đều có nhiệm vụ riêng, cùng quản lý một phương.
Vào tháng giêng năm Hồng Võ thứ hai, Cao Tổ Đại Lê “Phong Thần Thành Hoàng trong kinh đô cùng khắp thiên hạ”.
Thần Thành Hoàng ở Kinh đô Nam Kinh Ứng Thiên Phủ vào lúc đó được phong làm “Thừa Thiên Giám Quốc Ti Dân Thăng Phúc Minh Linh Vương”, các Thành Hoàng ở “Long khởi chi địa” như Biện, Hào, Cưu, Hoà, Trừ cũng được phong Vương tước chính thất phẩm.
Những Thành Hoàng của các phủ khác thì phong làm “Giám Sát Ti Dân Thành Hoàng Uy Linh Công”, chính nhị phẩm.
Thành Hoàng châu được phong “Giám Sát Ti Dân Thành Hoàng Uy Linh Hầu” chính tam phẩm.
Thành Hoàng huyện được phong “Giám Sát Ti Dân Thành Hoàng Hiển Hữu Bá” chính tứ phẩm.
Đây cũng là lý do vì sao Thành Hoàng dù là người âm nhưng lại có quan uy trên thân.
Thành Hoàng không chỉ được Diêm Vương phái trú, còn được triều đình “công nhận”.
Số thi thể Tần Hà từng đốt không có một ngàn thì cũng trên trăm, tất nhiên là hắn cũng đã biết đến sự tồn tại của Thành Hoàng.
Chỉ có điều từ trước đến giờ hắn chỉ tiếp xúc với thi thể, không có liên hệ gì với quỷ.
Cho nên cũng chưa từng thấy trực tiếp.
Chẳng ngờ hôm nay vừa đuổi theo một con quỷ, lại gặp phải.
“Người nào đến gây chuyện trước cửa Thành Hoàng Ti ta?”
Âm quan lạnh giọng quát hỏi, vừa dứt câu thì từ sau lưng ông ta lại có hai tên Âm quan đi ra.
Một người cầm trong tay sách vàng bút mực, một người thì đeo bội đao bên hông, đằng sau lại có thêm hai đội quỷ sai nuối đuôi nhau mà ra, một đội đầu đội mũ chóp nhọn, cầm khốc tang bổng, toả hồn liên trong tay, đội còn lại thì tay cầm đại đao cùng trường mâu, nhưng lại là đầu trâu thân người.
Tần Hà nhìn lướt qua, cuối cùng cũng có một ấn tượng trực quan về Thành Hoàng Ti.
Thành Hoàng Ti có một Thành Hoàng, một Văn một Võ phán quan, còn có hai đội quỷ sai, một đội là quỷ sai vô thường, đội còn lại là quỷ sai đầu trâu mặt ngựa, chim sẻ dù nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, không khác gì huyện nha.
“Ban sai Phi Ngư Vệ, đuổi bắt ác linh đến nơi này.” Tần Hà híp mắt trả lời.
“Hoá ra là dương sai.” Thành Hà nhìn Tần Hà một cách dò xét, vung tay lên nói: “Tà Linh đã bị bản quan bắt trói, đêm nay sẽ được áp giải đến Âm ti để thẩm vấn, chuyện này ngươi không cần quản nữa, mời trở về đi.”
“Bắt trói?”
Tần Hà lập tức cười khẩy, nói: “Trời đất rộng lớn như vậy, ác linh không đến nơi khác, lại cứ một mực tự chui đầu vào lưới, xông vào Thành Hoàng Ti ngươi?”
Tất nhiên là Tần Hà không tin.
Cái gì gọi là loạn thế?
Không chỉ dương thế loạn mà âm phủ cũng loạn.
Trong số người mà quan Đại Lê giết có người vô tội, cứ cách một giết một tất nhiên sẽ có cá lọt lưới.
Mà Âm sai cũng chẳng khá hơn là mấy.
Bằng không trên đời này lấy đâu ra yêu ma quỷ quái nhiều như vậy.
Tần Hà không biết ác linh có quan hệ gì với tên Thành Hoàng này, nhưng rõ ràng, tên Thành Hoàng này đang muốn che chở cho nó.
Vừa mới mở miệng nói lời bất thiện.
“Ngươi đây là có ý gì, bản quan làm việc còn cần giải thích với ngươi hay sao?” Thành Hoàng sầm mặt lại, dáng vẻ cực kỳ kiểu cách nhà quan.
“Xin hỏi cao tính đại danh của Hoàng Thành đại nhân.” Tần Hà buông con bê ra, tiến lên hai bước.
“Câm miệng, tục danh của Hoàng Thành đại nhân, ngươi há có thể hỏi.” Lúc này, Võ phán quan quát lớn.
“Không dám nói?” Tần Hà hỏi.
“Có gì không dám, bản quan Chủ quan Thành Hoàng Ti Bình Nguyên Châu, Lăng Thiên Hằng, có gì chỉ giáo.” Thành Hoàng Ti vừa trừng mắt, lập tức có một cố khí tức cực kỳ âm lãnh tràn ra, bên trong ẩn giấu sát khí.
“Chỉ giáo thì không giám nhận, chính là đợi lát nữa đánh nhau, ta còn biết người ta đánh là ai.” Tần Hà mỉm cười.