“Hỗn xược!”
Võ phán quan tức giận chỉ vào Tần Hà rồi hét lên: “Yêu nhân to gan dám hết lần này đến lần khác thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, ngươi có tin ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục, khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh hay không?”
“Không thể đắc tội với Âm Thần Địa Phủ, cũng giống như dân không thế đấu với quan, trưởng bối trong nhà không dạy cho ngươi biết sao, tên tiểu tử này?” Văn phán quán cũng buông lời.
“Nói như vậy, các ngươi đang muốn bao che cho ác linh?” Tần Hà hơi nghiêng đầu hỏi, rồi khoác cái xẻng sắt lớn lên vai.
Hiện tại hắn cảm ứng được ác linh đang ẩn nấp sau cửa miếu, vẫn còn đang hoạt động, hiển nhiên còn không bị khống chế, nói chi là bắt trói.
“Ta làm việc ở Âm Ti, không cần ngươi dạy bảo.” Võ phán quan nói chém đinh chặt sắt.
“Mau mau rút lui, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.” Văn phán quan tiến lên một bước chuẩn bị động thủ.
Tần Hà lập tức hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “ Nếu đã như thế, vậy được rồi.”
Vừa dứt lời: “Ong!”
Chiếc xẻng lớn màu đen đột nhiên đập mạnh về phía cửa miếu, mang theo sức mạnh cùng pháp lực đáng sợ.
Người lành nghề vừa ra tay nhìn là biết có được hay không.
Sắc mặt của Thành Hoàng thay đổi rõ rệt, lui lại phía sau nhanh như chớp.
Văn Võ phán quan đều giật mình kêu lên, vội vàng né tránh.
“Ầm ầm”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa miếu phía trước bàn đá xanh đột nhiên lõm xuống, sau đó là một tiếng nổ lớn ầm vang.
Khí thế to lớn tạo thành một làn sóng nổ tung ra quét sạch bốn phía.
Hai ban quỷ sai trực tiếp bị hất bay, Văn Võ phán quan chỉ vì tránh không kịp cũng bị pháp lực làm cho cuốn bay nằm lăn lộn trên đất.
Chỉ có Thành Hoàn tránh hiểm được, không bị ảnh hưởng đến.
Bọn chúng không ngờ rằng, Tần Hà ra tay dứt khoát như vậy, hơn nữa còn là ra tay trước.
Không có một người nào muốn đắc tội với Âm Thần, Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi, thế giới sau khi chết đều do Địa Phủ quản lý, khi còn sống đắc tội với Âm Thần không biết sẽ như thế nào, nhưng một khi chết đi thì chắc chắn một điều là sẽ không được yên ổn.
Văn phán quan có sách vàng bút mực trong tay, Diêm Vương thì núi cao hoàng đế xa, thiện ác đều do y định đoạt, chỉ cần cán bút nghiêng một cái, nói không chừng lại còn được đến điện Diêm La chuyển thế đầu thai, nhưng kết quả lại rơi vào Địa Ngục.
Dù cho chính bản thân không cảm thấy sợ hãi, nhưng còn bạn bè và người thân thì sẽ như thế nào?
Hơn nữa cho dù có thể trở thành Thành Hoàng một vùng, tất nhiên là lực thực cũng sẽ không kém.
Qủy Đạo Âm Thần, từ xưa đến nay đạo ở chung là luôn kính sợ tránh xa.
Bất kể là triều đình hay là giang hồ, nếu như Âm Thần xuất hiện cũng đều phải cho chút mặt mũi.
Nhưng Tần Hà này chính là một lời không vừa ý liền chém chém giết giết, đi một bước là một kích như sấm chớp.
Khá lắm!
Một xẻng này đánh xuống chỉ sợ phải mất một tháng để tu sửa lại phần bên ngoài, cửa miếu đều sắp bị đánh sập, toàn bộ cửa miếu đâu đâu cũng là bụi đất.
Bên trong bụi rơi xuống bay mù mịt, Tần Hà lại chậm rãi xuất hiện.
“Bang” một tiếng, hắn ta rút cái xẻng to màu đen nhếch miệng cười: “Tiếp chiêu đi, Pikachu!”
Giây tiếp theo, hắn hóa thành một tàn ảnh phóng đến chỗ Thành Hoàng.
Thuật tật phong + Bộ pháp chim sẻ.
“Cam đảm đấy!”
Thành Hoàng mí mắt nháy liên hồi, lệnh bài bên hông xoay tròn, đón gió mở rộng ra, chỉ trong nháy mắt liền biến thành một tấm chắn, bên trên có âm khí chảy xuôi, chắn ngang phía trước mặt Tần Hà.
Cái xẻng to màu đen nặng nề đập lên phía trên, lập tức khiến toàn bộ âm khí tản ra, lệnh bài không thể duy trì mãi một hình dạng, lúc biến lớn lúc lại biến nhỏ.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
“Bang!”
“Bang!”
“Bang!”
Tần Hà vung cái xẻng đập lên trên lệnh bài như là bão táp.
Sắc mặt Thành Hoàng trở nên hoảng hốt, ông ta đã phải bỏ ra một cái giá lớn để được Diêm Vương ban thưởng tấm lệnh này, nó là minh khí thượng phẩm, tương đương với pháp khí thượng phẩm ở dương gian.
Nhưng thứ như vậy, thế mà lại sắp bị người này mạnh mẽ đánh vỡ!
Man lực mạnh đến cỡ nào!
Nội kình cùng pháp lực mạnh đến cỡ nào!
Còn không đợi Thành Hoàng tìm ra cách đối phó.
Thì “ rầm ” một tiếng, lệnh bài vỡ nát, hóa thành những mảnh vụn bay khắp trời, vừa hay đánh vào bàn thờ trong miếu, đánh cái bàn thành từng mảnh gỗ vụn.
Thành Hoàng không màng ngạc nhiên, quỷ khí quanh người toả ra, cơ thể đột nhiên cao lớn lên, đôi mắt nhiễm đỏ, tay biến thành quỷ trảo, mạnh mẽ chộp thẳng vào mặt Tần Hà.
Đây là bị bức ép hiện ra nguyên hình Âm Thần – Mãnh quỷ!
“Vù!”
Thế nhưng, lại có một bàn tay nhanh như chớp túm lấy quỷ trảo.
Thuật mình đồng da sắt trung cấp!
Thuật này làm cho một bộ phận của cơ thể cứng lại, cứng rắn như đồng với sắt.
Cứng chọi cứng!
“Bang!”
Kim thiết va chạm loé ra tia lửa, quỷ trảo nhất thời khó tiến thêm, ngược lại có một sức mạnh lớn đến không thể địch nổi truyền lại.
Thành Hoàng chỉ cảm thấy bản thân mình bay vút lên trên không, vượt qua vai Tần Hà rồi nặng nề đập xuống đất.
Sau đó lại từ mặt đất bắn lên, lần nữa vượt qua vai Tần Hà, lại nặng nề đập xuống đất.
“ Bang bang bang ~”
Âm thanh một vật nặng đập xuống liên tiếp vang lên bên tai, Tần Hà túm lấy Thành Hoàng trong tay như một cái bao tải cỡ lớn rách nát.
Bên cạnh, Văn Võ phán quan tràn đầy vẻ kinh hãi, mắt hai người bọn họ trợn to đến mức sắp lồi cả ra.
Không hay rồi!
Đá trúng ván sắt rồi, còn là một tấm ván sắt to siêu cấp.
Thành Hoàng đại nhân còn chưa dùng tới một phần mười bản sự, đã bị nghiền thành bã.
Căn bản không phải là đối thủ.
Nhưng mà bọn họ nhận ra đã quá muộn, ngay sau đó, thân thể khổng lồ của Thành Hoàng đã đột nhiên đập về phía bọn chúng.
Vì quá đột nhiên không kịp chuẩn bị, Văn Võ phán quan trực tiếp bị đụng ngã trên mặt đất, lăn thành một đoàn.
Mà như vậy vẫn chưa xong, Tần Hà vung vẩy cái xẻng, lại xông đến.
“Bang bang bang”
“ Không thể hỏi đúng không?”
“Muốn khiến trấn nhập địa phủ, đúng không?”
“ Bao che cho hung linh đúng không?”
“...”
Tần Hà vừa nói vừa đập xuống, xẻng vung thành bóng, như là nước mưa đánh lên cây chuối.