Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 256 - Chương 256 - Khốn Tiên Tác

Chương 256 - Khốn tiên tác
Chương 256 - Khốn tiên tác

“Nể mặt các ngươi, đúng không?”

“Không thể đắc tội, đúng không?”

“Dân không thể đấu với quan, đúng không?”

“.….”

Khá lắm, liên tiếp đánh đập.

May đây là một đám Âm Thần, nếu như là người sống, đừng nói là đánh như vậy.

Chỉ cần một xẻng đập xuống là đã đủ khiến cho hồn són phân són tiểu rồi.

Ba tên Âm Thần bị Tần Hà đập đánh từ công đường đến đại sảnh, rồi lại từ đại sảnh trở lại công đường, lại từ công đường đập đến cửa miếu.

Con bò thấy vậy thì cũng rất phấn khích.

Nó biết ba tên Âm Thần không có phần của nó, bèn lao vào húc vào đám quỷ sai.

Kỳ thực mấy tên quỷ sai không tính là yếu, vấn đề chính là tôn hung thần bên trong kia đã đánh Thành Hoàng như bao cát, nên không ai dám phản kháng lại.

“Bang!”

Một tên quỷ Vô Thường trực tiếp bị húc bay, đập lên vách tường, khiến cho tường bị thủng một lỗ lớn.

“Huynh đệ, đều là người một nhà, đều là người một nhà cả.”

Quỷ sai đầu trâu mặt ngựa vừa chạy vừa kêu lên, phải chui vào trong một mương nước bẩn trốn.

Nói chung… Một trận gà bay chó chạy.

Đến khi Tần Hà cảm thấy thỏa mãn, thu lại cái xẻng sắt lớn màu đen, rồi giữ con bê lại, thì toàn bộ miếu Thành Hoàng sập gần như phân nửa.

Tần Hà xách Tế Linh đã bị trói gô lên, tiện tay treo nó lên sừng bò.

Khi Tần Hà vừa vào miếu tên tiểu tử này đã muốn trốn đi, nên đã bị Tần Hà vung tay vung ra Khốn tiên tác, trói nó lại như trói cua.

Khốn Tiên Tác của đạo sĩ không hổ là pháp khí, cho dù khoảng cách xa vẫn có thể bắt trói chính xác, khoảng cách gần thì vừa nhanh lại vừa chuẩn.

Tế Linh hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, không thể chạy trốn tiếp được nữa.

Lúc này, từ trong đống gạch ngói vỡ vụn, Thành Hoàng run run rẩy rẩy vịn người dậy, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn nói: “Các hạ, sự sỉ nhục ngày hôm nay Lăng Thiên Hằng ta nhận lấy, ngươi có thể để lại danh hào hay không, sau này cũng có thể lĩnh giáo một chút.”

Thời khắc này, ông ta trông vô cùng thảm hại.

Bộ minh phục mà âm tào địa phủ phát đã bị đánh cho nát tươm, mũ ô sa cùng thắt lưng đều biến mất, âm khí trong thân quỷ cũng trở nên hỗn loạn, giống như là một khúc gỗ đang bốc khói, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Văn Võ phán quan cũng không khá hơn là mấy.

Nhất là Văn phán quan, lúc bị đánh vì bảo vệ sách vàng bút mực nên bị đánh cho bầm dập.

Còn ba tên Âm Thần lúc này giống như bị thiên binh vạn mã giày xéo, lung lay sắp đổ.

Thành Hoàng tức tối.

Tần Hà vốn có thể dùng pháp lực tiêu diệt hết bọn chúng một cách dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại không làm vậy, chỉ dùng man lực để chà đạp, cho dù có dùng pháp lực thì cũng chỉ dùng để loại bỏ sự phản kháng của bọn chúng mà thôi.

Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!

Đối với ông ta mà nói, chuyện hôm nay tuyệt đối là vô cùng nhục nhã.

“Như thế nào, còn cảm thấy không phục sao?” Tần Hà hơi nghiêng đầu nói.

Mặt Thành Hoàng giật giật, cắn chặt răng không nói một lời, nói chung là vẫn sợ.

Tần Hà không thèm để ý đến ông ta nữa, xoay người cưỡi lên lưng bò, con bê vung móng phóng ra ngoài, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Chỉ còn tiếng nói vọng lại: “ Muốn báo thù thì cứ phóng ngựa tới, bản tọa đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Thanh Ngưu đại tiên!”

Thành Hoàng tức giận đến sắp bạo nổ, qua một hồi lâu mới gầm nhẹ lên một tiếng: “ Thanh Ngưu đại tiên, ta với ngươi quyết không đội trời chung, ngươi cứ chờ đấy!”

…...

Nhanh như chớp, con bê chở Tần Hà quay lại trở về con đường cũ, chỉ chốc lát sau đã về tới lò gạch.

Tần Hà đem Tế Linh ném lên bàn thanh lý thi thể, chuẩn bị đốt đi.

Cũng không biết quỷ ngưng tụ ra thực thể có được tính là thi thể hay không, Tần Hà cũng không chắc chắn cho lắm, chỉ có thể đốt thử một lần.

Trong lòng Tế Linh cũng biết là đại nạn đã đến, nó cũng không cầu xin tha thứ, chỉ nhìn Tần Hà với với vẻ mặt biết vậy thì đã chẳng làm: “Vẫn tưởng rằng sau mười năm vẫn còn có thể làm lại một lần, nhưng không ngờ đến, vừa ra tới đã gặp phải ngươi, có lẽ đây là trời muốn tiêu diệt ta đây mà.”

“Xem ra ngươi có giác ngộ hơn cái tên Lăng Thiên Hằng gì kia nhiều.” Tần Hà liếc nhìn nó, thuận tay chồng cho nó một cái ấn trấn linh, một cái ấn cương linh, một cái ấn định linh, rồi cởi Khốn tiên tác ra.

Tế Linh cảm nhận được tác dụng của ba ấn, trên mặt càng lộ vẻ tuyệt vọng, nói: “Ngươi rất mạnh, thật sự rất mạnh, bất kể là về nội kình, pháp lực hay là thuật pháp”

“Cảm tạ ngươi đã có lời khen, nhưng mà ngươi cũng đừng mong rằng ta sẽ tha cho ngươi.” Tần Hà trái xem phải xét, không thấy chỗ nào cần thanh lý, dứt khoát đem nó bỏ vào lò đốt xác.

“Không quan trọng, ta cùng lắm là hồn phi phách tán, nhưng còn ngươi, có lẽ lúc này Lăng Thiên Hằng đang chạy đến Địa Phủ chuẩn bị Hình ngục cho ngươi đấy, người sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh.” Trên khuôn mặt của Tế Linh hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.

“Thật sao, nghe có vẻ dọa người nhỉ.” Tần Hà nhún nhún vai.

“Ngươi có biết Lăng Thiên Hằng ở dưới Địa phủ là nhân vật như thế nào không?”

Tế Linh nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tần Hà, vẻ mặt hơi cứng đờ, bởi vì nó không thấy được cảm xúc mà nó muốn thấy ở trên gương mặt của Tần Hà.

“Nhân vật gì?”

Tần Hà chỉ thuận miệng đáp lời, hắn chọn ra mấy thanh gỗ đào từ đống vật liệu gỗ bên trong lò gạch.

Đốt quỷ thi không giống như đốt thi thể bình thường, mấu chốt không phải nhiệt độ, mà là đầy đủ dương khí.

Gỗ gào chứa nhiều dương khí, có thể dùng để đốt quỷ thi.

Đây là Tần Hà học được từ ba mươi sáu thức trấn linh.

“Lăng Thiên Hằng, là tâm phúc của Tư Mã thống lĩnh Mã Diện, đắc tội với hắn, ngày chết của ngươi đến rồi.” Tế Linh cười lạnh.

Bình Luận (0)
Comment