“Ừm… Sau đó thì sao?” Tần Hà thuận miệng hỏi.
“Người có biết Mã thống lĩnh là ai không?” Tế Linh mở to hung đồng, hỏi.
“Là ai?”
“Ở địa phủ có Thập đại Âm Soái, thì Ngưu Mã Ti độc chiếm thứ hai, Ngưu thống lĩnh cùng Mã thống lĩnh như cây liền cành, ngươi đắc tội một người, chính là đắc tội với cả hai.”
“Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng chắc chắn là ngươi không mạnh đến mức có thể chống lại bọn họ, tiểu tử, ngươi tính sai rồi, ngươi không nên tự báo danh hào, như vậy, ít nhất ngươi còn có thể sống thêm được vài ngày.” Tế Linh nhìn chằm chằm vào Tần Hà.
Nhưng mà nó đã thất vọng, trên mặt Tần Hà không có vẻ gì là để tâm, cũng không lộ ra sắc mặt sợ hãi hay kinh hoàng, vẫn là bộ dáng thế nào cũng được, ngón tay hắn niết thanh gỗ đào một cái, gỗ đào liền vỡ vụn ra thành từng mảnh, sau đó ném chúng vào bên trong lò đốt xác.
“Ngươi… ngươi có nghe ta nói không vậy?” Tế Linh có chút nổi giận.
“Đang nghe đây, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi, lát nữa sẽ không còn cơ hội đâu”. Tần Hà chân thành nói.
“Bỏ chuyện này qua một bên trước đi.” Tế Linh kích động gào lên: “Ngươi có biết rằng ngươi đã đắc tội với ai không?”
“Thì Mã thống lĩnh.”
“Vậy ngươi không biết Mã thống lĩnh là ai sao?”
“Một trong Thập đại Âm Soái.” Tần Hà nhún nhún vai.
Tế Linh: “…..”
“Chuẩn bị tịch diệt rồi, người vẫn nên tiết kiệm một chút sức lực đi, nói nhiều lời vô nghĩa vậy làm gì.” Đại vương bát rướn cổ lại gần.
Khuôn mặt đã có chút mơ hồ của Tế Linh xuất hiện vẻ giãy dụa, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng cuối cùng nó vẫn mềm giọng nói: “Cái đó… Chuyện đốt ta, chúng ta còn có thể thương lượng một chút không?”
“Không thể.” Tần Hà lắc đầu vô cùng kiên quyết.
“Giữ ta lại đảm bảo ngươi sẽ không chịu thiệt, ta chấp nhận ký kết khế ước quỷ nô, vĩnh viễn làm đầy tớ cho ngươi, hơn nữa còn có thể giúp ngươi ngăn chặn việc Âm tào Địa Phủ đến tìm ngươi báo thù.” Tế Linh có chút kích động nói.
Bất kể là người hay quỷ, một khi bắt đầu cầu xin tha thứ thì toàn bộ dũng khí trong lòng sẽ giống như một quả bóng cao su bị kim chọc thủng, trong chốc lát đã thoát ra sạch sẽ.
“Thật đấy, ta quen biết rất nhiều Âm Thần ở Địa Phủ.”
“Giữ ta lại đối với ngươi rất có ích!”
Tế Linh nói liên hồi.
Kết quả Tần Hà chỉ chớp mắt trầm ngâm một chút rồi lắc đầu: “ Không được!”
Tế Linh càng thêm kích động: “ Tại sao chứ, tịch diệt ta thì ngươi có ích lợi gì?”
“Cái lợi thì có rất nhiều, nhưng không thể nói cho ngươi được, kiếp sau… Ách, thật ngại quá, hình như ngươi không có kiếp sau.” Tần Hà dừng một chút, nhận lấy bó đuốc mà Đại Vương Bát đưa tới, không muốn cùng nó tiếp tục nói nhảm nữa, trực tiếp dẫn lửa vào lò.
Than đá đã được dội dầu hoả lên lập tức bốc cháy, bên trên lớp than đá là một tầng gỗ đào, chỉ trong nháy mắt ánh lửa xanh lập lòe cùng khói đã bốc lên.
Lúc này điều kỳ lạ xảy ra, ngọn lửa xanh nhanh chóng đốt cháy Tế Linh rồi bốc lên khói xanh.
Mới đầu Tế Linh còn kêu gào hai tiếng, sau đó muốn kêu cũng không kêu được nữa, quỷ thân bên trong ngọn lửa dần dần mờ đi, sau đó ầm vang tiêu tán ra thành những điểm sáng màu xanh, chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Tế Linh khuấy động phong vân đông thổ, cứ như vậy đã vẽ nên dấu chấm tròn.
Tiếp đó, chính là thời khắc lòng người kích động.
Không để cho Tần Hà thất vọng.
Gợn sóng tán đi, màn sân khấu xám trắng chậm rãi buông xuống, tiếng gõ mõ xuyên qua ánh đèn mờ ảo, rối bóng biểu diễn, như thật như ảo.
Tần Hà thấy được một đời của Tế Linh.
Tế Linh ngay từ đầu đã chính là quỷ, nó cũng không phải là từ âm hồn biến thành, mà do một tế đàn tích tụ oán khí cùng lệ khí hàng trăm năm sinh ra.
Khi Nhung tộc xâm nhập Đông Thổ, có một bộ lạc gọi là Quỷ Phương, bộ lạc này lấy quỷ thần làm đồ đằng để tôn thờ, có thực lực vô cùng cường đại, từng đi theo Hoa Mộc Chân nam chinh bắc chiến, đã từng giao thủ với thần giáo Tây Vực mà không rơi vào hạ phong.
Nhưng bộ lạc này có một tập tục làm cho người khác phải sợ hãi, chính là lấy người sống làm vật tế lễ.
Không quan tâm là gặp được chuyện gì, dù là chuyện vui, tang lễ hay lễ tết thì đều tế quỷ thần, mà cống phẩm, thì chính là người sống.
Nhung tộc thống trị trung thổ hơn trăm năm, chỗ tế đàn kia cũng liền giết hơn trăm năm, tạo thành không biết bao nhiêu tội nghiệt, lệ khí, oán khí tích tụ lâu ngày liền chậm rãi sinh ra một linh trí.
Linh trí này chính là Tế Linh.