Một lúc sau, một tiếng thét sợ hãi đột nhiên vang lên từ trong chỗ sâu của doanh địa trung quân, “Mau... Người mau tới, có thích khách... Hộ pháp đại nhân biến mất rồi.”
Tiếp đó, ngọn đuốc nổi lên khắp tứ phía, tiếng hô hào truyền khắp doanh địa, binh sĩ tuần tra ban đêm lùng sục khắp nơi.
Không qua bao lâu, mười mấy tên yêu nhân cùng cao thủ tà đạo đã tụ tập lại ở trong doanh trướng, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi cùng sầu lo.
Trong doanh trướng xuất hiện một cái hố cực lớn, dưới cái hố còn có dấu vết hình người, bên cạnh là những mảnh kiếm vỡ rơi tán loạn.
Rất rõ ràng, đây là do một đòn rất mạnh tạo thành.
Nhưng vấn đề là, vừa rồi không có ai nghe được âm thanh gì, chỉ cảm nhận được mặt đất hơi chấn động một cái.
Trong doanh trướng còn có bảy, tám yêu nhân nằm ở đó, kẻ nào kẻ nấy đều mang nụ cười ngơ ngẩn, nước dãi chảy ròng ròng, không biết là lâm vào mộng cảnh gì mà đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Tinh thông thuật cách âm, thuật trọng kích, huyễn thuật, nếu như là do một người làm, vậy nhất định là cao thủ đỉnh cấp.” Trong đám yêu nhân, một lão già mặc áo xanh phân tích.
Không ai đáp lời, bởi vì đây là chuyện rõ rành rành, vấn đề hiện tại là, hộ pháp đại nhân dữ nhiều lành ít, hiện tại phải làm thế nào?
Nên tiếp tục thủ vững chờ cứu viện, hay là vội vàng chạy trốn?
Rất nhanh trong trướng đã vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ.
Theo bản năng, có không ít người nhìn về phía Dư Bát Lang.
Ban ngày lại thêm buổi tối thiệt hại một trận, hiện tại trong toàn bộ đại quân thì thực lực của Dư Bát Lang là cao nhất.
Binh lính hao tổn thì chín trâu mất một sợi lông, nhưng tổn hại cao thủ thì quá thảm rồi.
“Đừng đừng.. Đừng nhìn ta, ta ta ta... Chính là một tên.. nói nói... lắp, cái cái.. cái gì cũng không... Không biết, hết thảy do do... do Sư gia làm... làm làm chủ.” Dư Bát Lang trông thấy ánh mắt của mọi người, vội vàng rụt cổ lại, lắp bắp nói.
Hắn ta đã nhận thấy rõ, ván này kẻ nào đứng ra kẻ đó chết, nếu như tất cả không có ai đứng ra thì kẻ đứng đầu chết.
Sống hơn mấy chục năm, Dư Bát Lang lần đầu tiên cảm thấy, nói lắp cũng không phải chuyện gì xấu.
Ông trời đóng một cánh cửa lại, lại mở ra một cái cửa sổ, nếu không mình đã đột tử mấy lần rồi.
Khi nào quay về phải lấy ra dùng hết các biện pháp có thể che giấu thực lực, nếu thực sự không được nữa thì phải âm thầm trốn đi.
Mặc dù “cẩu” dễ bị lỡ mất cơ hội, nhưng mạng lớn!
Ai thích thì kẻ đó cứ ra mặt đi.
Đám người thấy vậy, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía lão già mặc áo xanh.
Sư gia mà Dư Bát Lang nhắc tới, chính là lão già mặc áo xanh này.
Ông ta là người của Thánh chủ, thực lực không ra sao nhưng lại có tư lịch rất cao; còn Diêm hộ pháp là người bên phái Giáo chủ, hai người thuận mặt nhưng không thuận lòng, ông ta thường bị Diêm Hộ pháp âm thầm chèn ép, thời điểm nghị sự còn thường không được vào trong trướng bồng, mang cái danh sư gia nhưng lại thường bị làm việc vặt.
Lão già áo xanh nghe thấy Dư Bát Lang lùi bước, còn tỏ thái độ ủng hộ mình, sau khi hơi sững người thì đôi mắt lập tức đã sáng bừng lên như mắt chó, trên mặt lộ vẻ tham lam quyền dục, cười nói: “Dư Bát Lang khiêm tốn.”
“Không không không.... Không khiêm tốn, sư... sư gia.... bảo bảo... bảo xử xử lý như thế nào, cứ cứ cứ... xử lý như thế ấy.” Hai tay Dư Bát Lang khua như khua quạt, còn lùi về phía sau một bước.
Lão già áo xanh thấy vậy, sự tham lam dưới đáy mắt càng lộ rõ, sau khi chần chờ trong chớp mắt, ông ta vội vàng chắp tay nói: “Chư vị, lão phu tầm thường không có gì nổi bật, may mắn được Thánh chủ đại nhân ưu ái, phó thác làm sư gia chủ soái, hiện tại tam quân như rắn mất đầu, cần gấp một người đứng ra chủ trì sự vụ, nay được Dư Bát Lang tôn sùng, lão phu mặt dày tự tiến cử, tạm thay chức Hộ pháp đốc quân, chư vị thấy thế nào?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, trên mặt rất nhiều người xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Cái này... Mặt dày tự tiến cử, thực sự là mặt đủ dày a.
Cái chuyện lên nắm quyền này, dù người có mặt dày vô sỉ đến mức nào, cũng đều coi trọng “Ba khuyên”.
Cái gọi là ba khuyên, chính là để người khác khuyên nhủ, thuyết phục mình lên nắm quyền, mình thì chối từ, lại khuyên can, lại chối từ, tiếp tục khuyên, lúc này mới cố là lên chức nắm quyền.
Người này tỏ ra không kịp chờ đợi như vậy, tướng ăn cũng quá là khó coi.
Nhưng dù có oán thầm như thế nào thì cũng không có ai đưa ra lời phản đối, quả thực trong giáo ông ta là người có tư cách nhất, ngay cả bên phía cao thủ tà đạo, Dư Bát Lang cũng đã tỏ thái độ rõ ràng.
Bóp mũi nhận thôi.
Kết quả là, lão già áo xanh thuận lợi thượng vị.
Tạm thay chức Hộ pháp đốc quân.
Mệnh lệnh ông ta ban bố đầu tiên, chính là mang tất cả mọi thứ trong đại trướng trung quân, ngoại trừ cái kim trướng kia, dọn tất cả vào doanh trướng của mình, tiện thể thu lấy luôn hơn mười Thánh nữ mỹ mạo theo quân.
Tiếp đó, ông ta lại ban bố ra mệnh lệnh thứ hai, toàn quân co vào doanh bàn, tăng cường tuần tra, thủ vững chờ đợi cứu viện.
Viện quân... Đang trên đường thúc ngựa chạy tới.
Dư Bát Lang đã thu thập xong đồ đạc chuẩn bị chạy trốn, thấy vậy, lại đặt tay nải xuống.
....
“Bành!”
Trong gian phòng thiêu thi, Tần Hà trực tiếp bỏ thi thể Diêm Hộ pháp vào lò đốt xác.
Chuyến ra ngoài này coi như khá hài lòng, lão yêu này có đạo hạnh hơn năm mươi năm, đã chạm đến cường giả nội kình đỉnh phong.
Mấu chốt nhất là thân phận của người này – Một trong những nguyên lão của phái Văn Hương Liên giáo.
Chắc hẳn có thể đốt ra được thứ tốt.
Liên giáo như là một cái vòng khung, bên trong chứa đủ mọi thứ, có thể nói là phe phái trong nội bộ mọc lên như rừng, có đủ loại giáo phái: Kim Thiền, Vô Vô, Pháp Hoa, Tịnh Không, Văn Hương, Đại Thừa, La Đạo, Vô Sinh Lão Mẫu, Bí Xã, Mật Tông, A Di Đà,...
Các phái đều có thế lực, địa bàn, đường khẩu riêng, phái “Vô Sinh Lão Mẫu” của Thánh chủ Từ Hồng cũng chỉ là một trong những phái mạnh nhất trong số đó.
Phái Văn Hương, thế lực đứng sau phái Vô Sinh Lão Mẫu.
Tên Diêm Hộ pháp này, chính là nguyên lão của phái Văn Hương.
Lúc đánh nhau, Tần Hà đập một xẻng khiến cả người lẫn vũ khí đều bị đập vào trong đất, da thịt không bị tổn hại, chỉ là gân cốt cùng nội tạng đã hoàn toàn lẫn lộn, cho nên cũng không cần thanh lý thi thể.
Nhóm lửa đốt than đá, giội thêm dầu hoả, sau đó hắn liền nằm lên đệm chăn, đi ngủ.
Cứ từ từ mà đốt, không vội.
Đốt không xong, ngày mai đốt tiếp.
Đốt xong, ngày mai lại đến cái khác.
Chính là phật hệ như vậy, chính là sao cũng được như thế đấy.